HỒ MỘNG - Trang 239

“Upsie, làm ơn ngồi xuống đây đi,” Zoe nài nỉ, vươn tay cho bà,

nhưng Emma đập mạnh vào bàn tay cô và lắc đầu hoang dại.

Alex di chuyển về phía trước, tiến đến gần Emma.

“Cẩn thận.” Bóng ma cáu kỉnh. “Bà ấy không biết cậu.”

Alex lờ ông đi. Sự tương phản giữa họ - Alex, dồi dào sức mạnh thể

chất, Emma, yếu đuối và run rẩy – khiến bóng ma hoảng sợ. Tróng một
khoảnh khắc ông đã nghĩ Alex hẳn sẽ kềm chế Emma bằng sức mạnh hoặc
làm gì đó để đe dọa bà. Có lẽ Zoe cũng nghĩ tương tự, vì cô đặt tay lên
cánh tay anh và bắt đầu nói gì đó.

Nhưng Alex hoàn toàn tập trung vào bà cụ già. “Quý bà Hoffman,

cháu là Alex. Cháu đang mong được gặp bà.”

Giọng nói không thân thuộc lôi kéo sự chú ý của Emma. Bà nhìn

vào anh với đôi mắt ướt hoảng hốt, ngực bà nhấp nhô trong tiếng nấc cụt
thổn thức.

“Cháu đã sửa sang nơi này để chuẩn bị sẵn sàng cho bà,” Alex tiếp

tục. “Cháu là thợ mộc. Cháu cũng giúp anh trai của cháu phục hồi ngôi nhà
kiểu Victorian cũ kỹ ở Rainshadow. Bà đã từng sống ở đó, đúng không?”
Anh ngừng lại, một nụ cười ẩn nấp trên khóe môi anh. “Cháu thường nghe
nhạc trong lúc cháu làm việc. Bà có muốn nghe một trong những bài hát ưa
thích của cháu không?”

Với sự ngạc nhiên của bóng ma và Zoe, Emma gật đầu và lau nước

mắt.

Alex kéo điện thoại ra khỏi túi quần, thao tác với nó trong vài giây,

và mở loa ngoài. Giọng nam trung của Jonny Cash thấm đẫm không trung
qua phiên bản sầu muộn tả tơi của bản “We’ll meet again”

(Nghe nhạc và xem lyric ở đây :

http://www.youtube.com/watch?v=Yf1NJTIXwDM

– ý

kiến riêng : Chán òm! Heheh)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.