HỒ MỘNG - Trang 241

“Tại sao, Tình yêu của anh?” Ông hỏi dịu dàng. “Nó nói về việc

tìm thấy nhau lần nữa. Về ai đó đã trở về nhà.”

Emma nhấc đầu ra khỏi vai ông và nhìn ông nghiêm trang. “Nó hát

về việc mất đi ai đó, và về việc phải đợi chờ cho đến khi được gặp lại nhau
tại thiên đường.”

“Đâu có từ nào trong lời bài hát nói về thiên đường.” Ông nói.

“Nhưng nó ngụ ý như thế. Em không thể chịu đựng được ý tưởng bị

chia lìa khỏi anh, trong suốt cuộc đời, trong một năm, hay dù chỉ một ngày.
Vì vậy, anh không nên đi đến thiên đường mà không có em.”

“Dĩ nhiên là không,” Ông thì thầm. “Anh sẽ không ở trên thiên

đường mà không có em.”

Điều gì đã xảy đến với họ? Tại sao họ không kết hôn? Ông không

thể nào lý giải được việc ông đã ra đi chiến đấu trong thế chiến mà lại
không cưới Emma làm vợ trước. Ông hẳn đã cầu hôn bà… Thật ra, ông
cảm thấy chắc chắn là như thế. Có lẽ bà đã từ chối ông. Có lẽ gia đình bà
đã cản trở. Nhưng ông và Emma yêu nhau nhiều đến thế, có vẻ như không
thể có sức mạnh nào trên trái đất có thể chia tách họ được. Có điều gì đó rất
không đúng và ông phải tìm ra đó là gì.

Bài hát kết thúc với điệp khúc nhẹ như hơi thở. Chậm rãi, Alex nhấc

đầu lên và nhìn xuống Emma.

“Ông ấy thường hát bài này cho tôi nghe.” Bà bảo anh.

“Cháu biết.” Alex thì thầm.

Bà siết chặt những ngón tay anh cho đến khi những đường gân máu

nổi rõ trên lưng bàn tay bà giống như những dải buộc dễ vỡ màu xanh.

Zoe tiến đến trượt cánh tay cô quanh vai bà nội, ngừng lại chỉ để nói

với Alex bằng một giọng bối rối. “Cám ơn anh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.