Anh giữ biểu hiện vô cảm và khuôn miệng đóng chặt. Trên hết, anh
và Sam tuy là anh em trai, họ hầu như không biết gì về nhau. Alex có ý tiếp
tục theo cách đó.
Sau khi Sam rời khỏi ngôi nhà, bóng ma hướng sự chú ý của ông trở
lại Alex.
Vào khoảnh khắc ông và Alex nhìn thấy nhau, bóng ma đã bị chấn
động bởi một nhận thức, một kết nối mở, đến mức ông có thể thấu hiểu mọi
thứ mà chàng trai cảm thấy… Nỗi chua xót, nỗi khao khát được chìm vào
sự lãng quên tê liệt, một nhu cầu cô đơn xao động không gì có thể đáp ứng.
Không phải bóng ma tự cảm thấy tất cả những điều này, cảm nhận đã làm
bóng ma giật mình, và ông rút lui.
Và có vẻ như ông lại trở nên vô hình.
Tóc sẫm, mặc áo khoác bay… Đó là những gì tôi được nhìn thấy
sao? Những gì chỉ có Alex thấy chăng? Trông tôi có giống người mà cậu
quen biết không? Có thể là ai đó trong một tấm hình cũ ? Hãy giúp tôi tìm
ra tôi là ai.
Xáo trộn với nỗi thất vọng, bóng ma quan sát Alex lắp đặt phần còn
lại của khung cửa. Tiếng búa vang dội trong không trung. Ông lảng vảng
gần Alex. Kết nối giữa họ tuy mong manh nhưng rõ ràng. Ông cảm nhận
được sự hủy hoại chậm rãi của một linh hồn không bao giờ có một cơ hội,
không bao giờ có đủ sự quan tâm, không bao giờ có đủ hy vọng hoặc sự ân
cần, hoặc bất kỳ thứ gì cần thiết, để xây dựng một mối tương quan tốt đẹp
cho một con người. Dù Alex chắc chắn không phải là người ông sẽ chọn để
gắn bó cùng – nói thẳng thắn hơn, là ám ảnh – Bóng ma không thấy có khả
năng nào khác để lựa chọn.