Chỉ có điều là, Alex không hoàn toàn chắc chắn về những gì anh đã
tin nữa.
Tự vấn chưa bao giờ là thế mạnh của anh. Anh đã lớn lên với ý nghĩ
rằng nếu như bạn không mong đợi điều gì, khi không có được bạn sẽ không
thất vọng. Nếu bạn không để cho ai đó yêu thương, bạn sẽ không bao giờ bị
tan nát trái tim. Và nếu bạn tìm kiếm điều tệ nhất trong một con người, bạn
sẽ luôn tìm thấy. Niềm tin đó đã giữ anh an toàn.
Nhưng anh không thể ngăn mình nghĩ về những dòng chữ đau khổ
mỏi mòn mà Emma đánh máy cách đây đã lâu… điều gì đó về những lời
cầu nguyện bị mắc bẫy giống như những con cút đốm bên dưới lớp tuyết.
Loài chim trú ngụ trong hang, dưới mặt đất, ngủ cuộn tròn thật chặt vào
mùa đông, chào đón những bông tuyết bao phủ trên chúng thành một lớp
cách ly. Nhưng đôi khi lớp tuyết đó hóa thành băng, bẫy chúng trong một
lớp vỏ cứng đến mức chúng không thể thoát ra được. Và chúng chết vì đói,
ngạt thở, và đông cứng cho đến chết. Không thể nhìn, không thể nghe.
Nhiều lần, anh có cảm giác như thể Zoe đã phá vỡ những lớp hàng
rào phòng thủ của anh. Cô đã trao cho anh những khoảnh khắc hạnh phúc
mà anh chưa từng có trong đời. Nhưng anh biết, anh không bao giờ có khả
năng để sống với cảm giác đó một cách trọn vẹn, vì niềm tin không thể lay
chuyển của anh rằng chúng sẽ không kéo dài. Và điều đó mang ý nghĩa Zoe
là mối nguy hiểm đối với anh. Cô là một chất gây nghiện mà anh không thể
kháng cự.
Anh khác những anh em trai của anh, họ khoan dung hơn, thoải mái
hơn trong việc trao tặng và tiếp nhận cảm giác yêu mến. Từ những gì anh
nhớ về chị gái Vickie, cô cũng giống như thế. Nhưng không ai trong họ còn
sống ở nhà khi cha mẹ họ chìm đắm tệ hại nhất trong chứng nghiện rượu.
Không ai trong họ bị bỏ mặc nhiều ngày hoặc nhiều tuần liên tiếp trong
ngôi nhà tĩnh lặng. Không ai trong họ phải trao ra những ly rượu để giữ
được sự bình yên vào những ngày cuối tuần.