HỒ MỘNG - Trang 332

khác, phát hiện ra Emma đang gặp rắc rối trong việc nhớ được những thứ
cất trong các hộc tủ bếp, Alex đã dán nhãn lên mỗi hộc tủ bằng các miếng
giấy ghi chú của anh, một cho những chiếc dĩa, cái khác cho những chiếc
ly, và vân vân. Những mẩu giấy ghi chú vẫn còn nguyên đó, khiến trái tim
Zoe thổn thức mỗi khi cô nhìn thấy chúng.

“Cháu không biết khi nào thì Alex sẽ đến đây.” Cô nói với Emma.

Hoặc là không biết liệu anh ấy có bao giờ trở lại nữa hay không.

“Tom ở cùng cậu ấy. Bà muốn Tom. Cháu có thể gọi cho Alex

không?”

“Tom là ai?”

“Một tên đểu cáng.” Emma cười nhẹ. “Một kẻ bạc tình.”

Một bạn trai cũ. Zoe cười đáp lại bà. “Bà yêu ông ấy ư?” Zoe hỏi

dịu dàng.

“Phải. Phải rồi. Gọi Alex và nói cậu ấy đưa Tom đến.”

“Để lát nữa, sau khi cháu tắm.” Zoe nói, hy vọng Emma sẽ quên

điều đó khi thuốc an thần có tác dụng. Cô trao cho bà nội nụ cười trêu chọc,
băn khoăn không biết bà kết nối thế nào giữa bạn trai của bà và Alex. “Alex
gợi cho bà nhớ đến Tom sao?”

“Ồ, phải. Cả hai đều cao và tóc sẫm. Và Tom cũng là thợ mộc. Ông

ấy tạo tác những thứ cực kỳ đẹp.”

Chẳng điều gì cho thấy Tom có thật, Zoe nghĩ, hay chỉ là một điều

bịa đặt trong trí óc hoang tưởng của Emma.

“Bà mệt rồi.” Emma lầm bầm, xoắn vặn một trong những chiếc nút

dọc theo mặt trước bộ áo ngủ in hoa. “Tôi muốn gặp anh ấy, Lorraine. Tôi
đã mong đợi quá lâu rồi.”

Lorraine là một trong những người chị của Emma. Nuốt xuống khó

nhọc, Zoe nghiêng xuống hôn bà. “Cháu sẽ tắm táp một chút,” Cô thì thầm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.