HỒ MỘNG - Trang 346

chính bà. “Chào buổi sáng, Alex.”

Ánh mắt phân vân của anh lướt qua hai người họ. Không gian lấp

lánh với niềm hạnh phúc, cảm xúc đã làm biến đổi ánh sáng. Tom đã mất đi
vẻ tối tăm cô độc luôn hiện hữu, đôi mắt sẫm màu của ông toả sáng với sức
sống đong đầy niềm vui.

“Vậy, mọi thứ đều ổn.” Alex nói, trao cho họ ánh mắt dò hỏi.

“Tuyệt hảo,” Emma nói. “Mọi thứ ở trong cách thức chúng nên có.”

Ánh mắt Tom nấn ná trên Emma trước khi quay qua Alex. “Chúng

tôi đến để chào tam biệt.” Ông nói. “Chúng tôi có những nơi phải đi.”

“Ông đi sao?” Điều đó tác động vào Alex, rằng cuối cùng, bóng ma

cũng rời bỏ anh. Hai người bọn họ đã được giải thoát khỏi nhau. Điều Alex
không bao giờ chờ mong là anh lại cảm thấy hết sức trơ trọi trước viễn
cảnh đó. “Tôi chưa bao giờ vui mừng chết tiệt như thế khi được giải thoát
khỏi ai đó.” Anh xoay sở nói.

Tom cười toe toét. “Tôi cũng sẽ nhớ cậu.”

Có những điều Alex cần nói... Tôi sẽ không bao giờ quên ông,

giọng hát kinh khủng và những bình luận ra vẻ ta đây đáng ghét của ông,
và cách ông đã xoay sở để cứu vớt cuộc đời tôi. Ông đã trở thành người
bạn mà tôi thậm chí không biết mình cần. Và ông đã khiến tôi nhận ra điều
tồi tệ nhất không phải cái chết, mà là chết mà không được yêu.
Tuy vậy,
dường như họ không còn đủ thời gian và cơ hội để trò chuyện nữa rồi. Và
anh thấy từ ánh mắt Tom, ông thấu hiểu tất cả những điều đó, và nhiều hơn
nữa.

“Tôi có thể gặp lại hai người nữa không?” Anh hỏi đơn giản.

“Có.” Tom nói. “Nhưng sẽ không trong một thời gian. Cậu và Zoe

có một cuộc đời dài phía trước. Và một gia đình lớn đang bắt đầu... Hai
nhóc trai và một bé gái. Và một trong chúng sẽ lớn lên là...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.