vành cung nơi cổ cô và khiêu khích những cơn rùng mình từ thân thể cô…
nếm trải sự bùng cháy của cô bằng lưỡi anh…
Alex giũ bỏ những hình ảnh đó bằng cách lắc mạnh đầu. Anh hít
một hơi thở sâu, và thêm một hơi khác.
Anh không trở lại bếp. Anh lẻn lên lầu để làm việc tại tầng áp mái,
cẩn thận tránh né một cuộc chạm trán khác với Zoe Hoffman. Mỗi bậc
thang là một hành động của ý chí. Anh sẽ không cho phép bản thân yếu
đuối dưới bất kỳ hình thức nào.
Dù không đọc được suy nghĩ của Alex khi anh ngồi trên hiên trước,
bóng ma đã cảm nhận được chúng. Chung cuộc, đây là thứ Alex muốn,
nhiều đến mức khao khát của anh đặc quánh cả không khí, giống như
đường nấu chảy. Đó là hành vi mang tính người nhất mà bóng ma từng thấy
ở anh.
Nhưng vào khoảnh khắc Alex quyết định tránh xa khỏi Zoe, chính
xác vì anh muốn cô, bóng ma đã có đủ. Ông đã kiên nhẫn trong một thời
gian rất dài, và điều đó đã không làm được cho ai bất kỳ điều tốt đẹp nào.
Không với bản thân ông, không với Alex. Họ đã chẳng đi đến đâu. Với tất
cả những thứ đó, bóng ma không thấu hiểu được về tình huống của ông –
về việc bằng cách nào, hay tại sao, ông lại trở thành người bầu bạn trung
kiên của một hũ hèm đã khởi động cho một vụ tự sát chậm – Khá hiển
nhiên rằng, ông mắc kẹt với Alex vì một nguyên do nào đó.
Nếu ông có ý định thoát khỏi cái đồ chết tiệt này, ông sẽ phải làm
điều gì đó.