HỔ PHÙ LỆNH - Trang 167

Thẩm Ngọc Thư tới gần bức phù điêu, sau khi quan sát tỉ mỉ, lại đi vòng
sang mặt kia, Tô Duy nghe giọng hắn vang lên từ phía đối diện.

"Thật không hiểu mọi người sao lại thích mấy thứ trừu tượng này, hoàn toàn
chẳng có tí logic nào cả."

"Cậu nói luôn là ghét những thứ cảm tính đi cho rồi."

Tô Duy không nhịn được xả một tràng: "Bởi vì cậu sợ thất bại, cho nên cậu
thích cách sống không có biến động, chỉ cần theo quỹ đạo đã định sẵn là
nguy cơ thất bại sẽ giảm xuống. Nhưng đời người nhất định phải trải qua và
đối mặt với rất nhiều thách thức, như thế cuộc sống mới có ý nghĩa. Nên biết
rằng thất bại cũng giúp người ta tích luỹ kinh nghiệm."

Cậu nói mãi nói hoài, phía đối diện cũng không có tiếng đáp lại.

Vân Phi Dương nhỏ giọng: "Liệu có phải thần thám giận rồi không?"

Tô Duy chạy qua thì thấy Thẩm Ngọc Thư đang kiểm tra không gian phía
sau bức phù điêu, nhìn vẻ mặt của hắn là biết vừa rồi căn bản không nghe
cậu nói gì.

Cậu tự giễu: "Không, tôi đã phí nước bọt rồi."

Bên kia bức phù điêu là một không gian nhỏ, ngoại trừ vài món đồ cổ được
bày thì không có gì khác. Bức phù điêu rất nổi bật, nhưng sau nó chỉ là vách
tường bình thường, trên đó có treo song song mấy bức tranh chân dung bằng
sơn dầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.