HỔ PHÙ LỆNH - Trang 171

"Cảm ơn."

"Không cần cảm ơn, tôi chỉ nói sự thật thôi."

"Tôi không cảm ơn vì cậu đã trần thuật lại sự thật, mà tôi cảm ơn vì vừa rồi
cậu đã nhắc nhở."

Trần thuật lại sự thật? Người này cho rằng mình thông minh lắm đấy chắc,
có điều hắn đúng là cũng có chút thông minh thật.

Tô Duy hỏi: "Nhắc nhở cái gì?"

"Ý nghĩa của cuộc sống là ở chỗ trải nghiệm và đối mặt, tôi cảm thấy cậu
nói rất có lý."

"Không có gì, tôi nói lúc nào cũng có lý, tôi chỉ không ngờ là cậu tổ lái xa
đến thế."

"Vừa rồi tôi chỉ là đang suy nghĩ việc khác, nghĩ thông rồi mới có thể nghĩ
sang chuyện thứ hai."

"Nghĩ cái gì mà có thể quan trọng hơn cả tôi chứ... Ý tôi là... so với lời nói
của tôi còn quan trọng hơn? Ha ha, chẳng lẽ cậu biết hung thủ là ai?"

Thẩm Ngọc Thư không nói lời nào, chỉ nhìn cậu mỉm cười.

Tô Duy bị nụ cười của hắn làm cho sởn hết cả tóc gáy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.