HỔ PHÙ LỆNH - Trang 207

"Chết rồi chết rồi, nếu Củ Lạc mà tèo, chúng ta biết nói với Trường Sinh thế
nào đây?"

Tô Duy bất chấp cái eo còn đau, ngồi xổm xuống nhìn gầm bàn gầm ghế, lại
đi tìm vòng quanh bàn, Thẩm Ngọc Thư thì tới lật giá sách.

Hai người đang cuống cuồng thì trên đỉnh đầu đột nhiên có tiếng chít chít,
ngẩng lên thì thấy dây thừng mà Tô Duy căng để luyện khinh công đang
đung đưa.

Một cái đuôi to từ trên dây thừng rũ xuống, không phải Củ Lạc thì là gì chứ?

Tô Duy vội vàng chạy tới, Củ Lạc dùng móng vuốt bám chặt vào phía trên
dây thừng, nó bám rất chặt, lại trốn đúng chỗ tối, nếu không chủ động kêu
lên thì không ai biết nó trốn ở đó.

"Củ Lạc, mày thật là thông minh, có bị thương không? Mau xuống đây nào."

Tô Duy vươn tay, nhìn thấy là cậu, Củ Lạc men theo dây thừng nhảy xuống
tay cậu.

Vẫn còn trong kỳ ngủ đông, động tác của sóc con có chút chậm chạp, nó vừa
phải chịu kinh động, giờ nắm chặt lấy áo Tô Duy không buông.

Thẩm Ngọc Thư tiến lại kiểm tra, Củ Lạc không bị thương, chỉ là hoảng sợ
thôi. Hắn lại nhìn bộ vuốt của nó, nói: "Tôi biết người đó tại sao lại nổ súng
rồi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.