HỔ PHÙ LỆNH - Trang 263

"Tôi cũng không biết gì hết. Tuy rằng năm đó lão Phật gia đúng là rất yêu
quý tôi, nhưng cha tôi chỉ là một vương gia trên danh nghĩa, làm sao có thể
để lại thứ quan trọng như hổ phù cho chúng tôi được chứ?"

Nghe đến đó, chú Quỳ cũng chen lời: "Năm đó triều đình hủ bại, cường
quốc bên ngoài thì nhăm nhe nhòm ngó, nếu như thực sự có hổ phù trong
tay, hồi tám nước liên minh, lão Phật gia làm gì đến nỗi phải chạy chứ?"

Gã tù binh dường như không phục, định mở miệng phản bác, có điều cuối
cùng vẫn kìm lại.

Đoan Mộc Hành thấy vậy, bước đến túm lấy gã lôi ra ngoài, sau khi quay lại
thì nói với Thanh Hoa: "Tôi đã cột gã vào trụ nhà đằng sau rồi, có gì tiểu thư
cứ nói, ba người chúng tôi sẽ không tiết lộ ra ngoài đâu."

"Cậu cho rằng tôi vì sợ gã nên mới không nói sao?" Thanh Hoa cười gượng:
"Chú Quỳ nói gì các cậu cũng nghe rồi đấy, các cậu thực sự tin vào mấy lời
đồn vô căn cứ đó sao? Cho dù có hổ phù thật đi nữa, nếu nó ở đây, tôi nhất
định sẽ hai tay dâng lên luôn. Một phụ nữ như tôi chẳng lẽ lại đi tranh giành
binh quyền với ai sao?"

"Hổ phù không nhất định là để điều binh, có lẽ còn có tác dụng khác."

Lời Thẩm Ngọc Thư khiến Thanh Hoa sửng sốt, hỏi: "Tác dụng gì?"

"Không biết, cho nên chúng tôi mới hỏi cô, về bức tranh điêu khắc trong
tiệm kia, tiểu thư thật sự không nhớ là ai tặng sao?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.