HỔ PHÙ LỆNH - Trang 375

Mặt trời đã xuống núi, phòng khách tối dần, Thẩm Ngọc Thư đứng phía
trước phù điêu, một lúc lâu sau định thần lại thì phát hiện Tô Duy đang
chăm chú nhìn mình, khóe miệng nhếch lên, cười híp mắt.

Nụ cười đó rất có sức thu hút, nhưng cũng đầy âm mưu.

"Ngay từ đầu cậu đã chắc chắn không phải Jacques giết người đúng không?"

Thẩm Ngọc Thư gật đầu.

"Gã giết người không cần phải nổ súng lung tung như vậy, hơn nữa người
chết đi giày cao gót, bình thường thì nếu người bị hại giãy giụa chạy trốn,
giày cao gói sẽ bị tung ra, thế nên tôi nghĩ ngay đó là ngụy tạo hiện trường."

"Nhưng những điều này cậu đều không nói với tôi."

"Bởi vì tôi không có chứng cứ, tôi cần biết được động cơ vụ án, và cả bằng
chứng để hung thủ không thể chối cãi."

"Thế nên cậu đem bản thân ra làm mồi câu?"

Tô Duy đột nhiên vươn túm lấy cổ áo của Thẩm Ngọc Thư, đẩy hắn tới sát
bức phù điêu, ra lệnh cho hắn đứng im không nhúc nhích.

Có lẽ phát hiện ra tâm trạng của Tô Duy thực sự rất tệ nên Thẩm Ngọc Thư
ngoan ngoãn hiếm có, đứng yên ở đấy không động đậy.

Tô Duy nheo mắt nhìn hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.