HỔ PHÙ LỆNH - Trang 56

Để lấy bùa hộ mệnh về, hơn nữa cũng vì e dè thân phận của Đoan Mộc
Hành, Lạc Tiêu Dao hầu như đều nhịn, thỉnh thoảng không nhịn được lớn
tiếng xỉ vả anh ta, Đoan Mộc Hành cũng không thèm để ý, biến mất một hai
ngày rồi lại xuất hiện.

Cứ như thế lặp đi lặp lại, đúng như câu Tô Duy thường nói: Giống hệt một
con gián đánh mãi không chết.

Có điều dù sao Đoan Mộc Hành cũng không thật sự làm ra chuyện gì tổn hại
đến người nhà cậu, thế nên Lạc Tiêu Dao cùng lắm cũng chỉ đau đầu khi
phải tiếp xúc với anh ta thôi, không đến mức căm thù đến tận xương tủy.

Lạc Tiêu Dao qua quýt: "Cũng tạm, cái đuôi cáo quả là rất đáng ghét, có
điều không để tâm thì anh ta cũng chẳng làm gì được em. Anh hỏi cái này để
làm gì?"

"Không có gì, chỉ là gần đây không thấy cậu ta nên tiện miệng hỏi thôi."

Tô Duy tìm cớ lảng sang chuyện khác, sau khi ăn xong, cậu cùng Thẩm
Ngọc Thư rời khỏi Lạc gia, lên đường trở về văn phòng thám tử.

Mùa đông ngày ngắn đêm dài, khi cả hai về đến văn phòng thì trời đã tối
hẳn. Trong màn đêm có một cái bóng lượn lờ trước cửa, thỉnh thoảng lại
nhón chân nhảy lên, cố nhìn vào bên trong văn phòng, sau đó lại quan sát
khóa cửa, vẻ như muốn cạy khóa.

"Ha ha, nhà chúng ta có ma trước kìa."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.