HỔ PHÙ LỆNH - Trang 72

không cũng phí thời gian."

"Chẳng lẽ hiện giờ chúng ta không phải đang làm việc sao?"

"Vụ này có vẻ sẽ không tốn thời gian lắm đâu."

Tô Duy đang định đáp lại thì bên ngoài đột nhiên vang lên hai tiếng.

Đêm đã khuya, âm thanh ấy hết sức chói tai, cả hai đồng thời ngừng động
tác, nghiêng tai lắng nghe.

Tô Duy không chắc lắm: "Hình như là tiếng súng?"

"Suỵt."

Thẩm Ngọc Thư giơ tay ra hiệu cho cậu, cả hai yên lặng một lát thì lại nghe
thấy tiếng súng vang lên.

Lần này âm thanh vọng đến liên tục mấy phát, có thể xác định đó là tiếng
súng.

Thẩm Ngọc Thư nhảy từ trên ghế xuống, phóng vào phòng ngủ.

Cửa sổ căn phòng này nhìn ra mặt đường từ hướng tiếng súng có thể phán
đoán rằng người nổ súng ở phía đối diện, chỉ có điều khi hắn kéo rèm ra thì
bên ngoài không một bóng người, đèn đường bị tuyết đọng toả ra thứ ánh
sáng ảm đạm khiến đường phố càng thêm quạnh quẽ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.