HỒ QUÝ LY - Trang 118

chẳng làm được gì nhiều nhặn cho yên dân, đến khi chết lại bắt dân phải
mặc sô gai, sớm chiều thương khóc, giảm bớt vui chơi ăn uống; chuyện đó
để nặng thêm lỗi cho ta, rồi thiên hạ sẽ nói ta là người thế nào.

Ta trộm nghĩ lúc trung hưng cơ nghiệp tổ tiên, đứng đầu các vương hầu,
tuy còn giữ được công nghiệp cua các tiên đế, nhưng bên trong thì muôn
dân vẫn còn đói rét khổ sở, bên ngoài thì ngoại hang vẫn lăm le đe doạ; vì
vậy đến lúc ra đi lòng ta vẫn đau đáu khôn nguôi. Nay, ta được chết theo tổ
tiên đã là may mắn lắm rồi, vậy cũng chẳng nên thương khóc làm gì. Để
tang, thì hết ba tháng nên bỏ tang phục, tang lễ, thì cốt nhất phải kiệm ước
chẳng cần linh đình. Chỉ mong sao phần mộ được ở bên cạnh các tiên đế,
như thế cũng thoả nguyện lắm rồi.

Than ôi! bóng tà đã xế, số mệnh khôn dừng, mấy lời từ biệt cuối cùng, để
rồi thiên thu xa cách.

Quần thần nên kính cẩn nghe lời ta dặn.

Trần Thuận Tôn ở ngôi Vua, nhưng còn trẻ, nên không biết thế nào là phải.
Ông vua con chỉ còn biết đầm đìa nước mát. Thuận Tôn đưa mắt nhìn quan
thái sư ông bố vợ, nhưng Hồ Quý Ly chỉ đứng im lặng chờ xem ý tứ mọi
người. Thượng tướng Trần Khát Chân cất tiếng đầu tiên:

- Sống và chết là hai việc lớn. không thể nào xem thường được. tuỳ di chiếu
của đức thượng hoàng như vậy nhưng chúng ta không thể nhất nhất làm
theo đúng lời dặn. Trong đạo trị nước, Lễ là điều quan trọng nhất. Tôi là
tướng võ, chưa dám nói được thông kinh sử, nhưng cũng mạo muội cầu xin
đức vua và các quan đại thần phải vô cùng cẩn trọng trong việc tang lễ.

Thái bảo Trần Nguyên Hàng trầm tĩnh trình bày vấn đề một cách cặn kẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.