HỒ QUÝ LY - Trang 350

hận. Thậm chí có lúc, ông thấy lòng mình sảng khoái, và tỉnh táo; bằng
chứng: sáng hôm ấy ông đã ngỏ lời xin viên ngục quan giúp vợ con ông
trốn khỏi làng rồi mai danh ẩn tích. Ông đã tính toán kỹ, nếu việc xảy ra
cho vợ con ông, thì nhanh nhất phải mươi ngày, vì còn phải đọc, còn phải
cân nhắc, bàn tính, rồi người ta mới xử tội ông, tiếp đó mới đến vợ con
ông; và việc mới xảy ra ông đã nhờ viên ngục quan ngay.
Hai hôm sau, viên ngục quan rỉ tai ông rang đã lo việc cho ông xong xuôi.
Và thế là, lúc này đây, ông an tâm chờ đợi điều xấu xảy đến.
***
Và nó đã ập đến thật.
Sáng hôm nay, còn rất sớm đã thấy quan Kiểm pháp Nguyên Trừng đích
thân vào gặp ông. Nguyên Trừng buồn rầu nói:
- Sáng nay, có lệnh cha tôi đòi gặp mặt ông.
Sử Văn Hoa rất bình tĩnh:
- Có thể lần này chúng ta gặp nhau lần cuối... vì vậy, tôi xin tỏ lòng cảm
kích và biết ơn quan Kiểm pháp đã giúp tôi hoàn thành điều tâm nguyện
lớn lao nhất của đời tôi.
Hồ Nguyên Trừng:
- Tôi đã đọc xong cuốn Trần Sử của ông. Tôi đã đọc kỹ phần cuối là Minh
Đạo Luận. Tôi cứ suy đi tính lại, định bỏ phần đó, không đưa cho cha tôi.
Nhưng rồi lại nghĩ: cuốn sách đó là cả đời tâm huyết của ông, nếu thiếu
đoạn cuối cùng, cuốn sách sẽ khập khiễng, bất nhất. Và điều đó chắc ông
chẳng bằng lòng...
Sử Văn Hoa tươi cười vái tạ:
- Xin cảm ơn quan Kiểm pháp, cảm ơn người tri kỷ đầu tiên của tôi. Xin
chớ áy náy. Quyển sách này là của tôi. Tôi xin chịu trách nhiệm đến từng
chữ một.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.