HỒ QUÝ LY - Trang 546

với thế gian. Nàng đi? Ta không thể rời bỏ, không muốn chạy, khi trước
mắt đang là cơn bão. Còn nàng thì khác. Nàng hãy đi đi! Những ngày qua
nàng đã giúp ta nhiều. Nàng đã giúp ta đứng vững một mình. Người xưa
bảo: Con người vốn độc hành, độc bộ...”
Cô lái đò lại lên tiếng giục giã.
Thanh Mai nước mắt như mưa, chân bước xuống thuyền, đầu còn ngoái lại.
Ở phía xa xa, tiếng trống ngũ liên môi lúc mỗi gấp gáp Con thuyền đã nhổ
neo. Thanh Mai nâng vạt áo lên, hai bàn tay ngọc ôm lấy mặt. Tôi vẫy tay
cho đến lúc con đò lẫn vào màn sương đêm trên sông. Tôi lặng lẽ đi về phía
tiếng trống.

Viết xong tháng 4-1999.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.