Quân nhà Minh đến Long-Châu thì đại tướng Chu Năng chết, phó-
tướng Trương Phụ lên thay, đi từ Bằng-Tường (Quảng-Tây) đánh vào cửa
Nam-quan, rồi tiến sang phía tây-bắc về mé sông Cái. Còn đạo quân của
Mộc Thạnh từ Vân-nam theo đường Mong-Tự đánh lấy cửa Phú-Lĩnh (có lẽ
là Hà-Giang) tiến dọc theo sông Thao. Cả hai đạo hẹn họp nhau ở ngã ba
Hạc (Bạch-Hạc).
Nhà Hồ đã phòng bị cẩn mật. Nhưng tướng Minh biết dân Nam có
nhiều thành kiến về việc họ Hồ lật đổ nhà Trần nên tung ra một đòn chánh
trị tầm thường nhưng rất hiệu quả đối với một đại chúng mà trình độ trưởng
thành chánh trị cũng như ý thức về quyền lợi quốc gia dân tộc còn quá thấp
kém do bọn Việt gian Trần Thiêm Bình, Nguyễn Toàn, Bùi Bá Kỳ đã bày ra
từ trước. Các tướng Minh cho thả xuống sông những tấm ván có viết bài
hịch kể tội họ Hồ, và nói rằng quân Tàu sang là để khôi phục dòng dõi nhà
Trần, dẹp nhà Hồ, cứu dân Nam khỏi sự khốn khổ.
Đòn chánh trị nầy kết quả tốt đẹp trông thấy rõ.
Những mảnh ván nhỏ ấy trôi tới đâu, quân sĩ ta bắt được, nhờ đám nho
sĩ giải thích để hiểu nghĩa.
Đẳng cấp nho sĩ vốn không thích những cải cách của Quí Ly, thừa dịp
nầy sẵn sàng nối giáo cho giặc, mở một trận giặc ngấm ngầm phản tuyên
truyền đối với nhà Hồ. Họ khờ dại đến nỗi không hiểu rằng làm như vậy là
dâng tổ quốc cho quân Minh giày đạp.
Thế là nhiều quân sĩ vốn là nông dân chất phác, dốt nát hết lòng tin
tưởng giai cấp lãnh đạo của họ là đám nho sĩ, không đánh mà hàng giặc.
Hơn nữa, bọn Mạc Địch, Mạc Viễn, Mạc Thủy (cháu trạng Mạc Đĩnh Chi ở
lộ Hải Dương) và Nguyễn Huân cùng nhiều nho sĩ theo quân Minh được
trọng đãi. Nhờ vậy mà quân Minh đi tới đâu là chiếm tới đó, thắng lợi ngay
ở buổi đầu. Quân nhà Hồ phải lui về giữ thành Đa bang.
Như đã hẹn trước, hai cánh quân Minh hội nhau trước Ngã ba Hạc
chuẩn bị đánh thành Đa bang là tiền tuyến của quân Nam, cũng là một căn
cứ quan trọng để tiếp ứng cho các đồn binh hai bên bờ sông Nhị Hà.