HỒ SINH TỬ - Trang 14

Quả nhiên, tôi đã trở thành nghi phạm giết người.

“Đừng căng thẳng, chỉ cần nói rõ tình hình là được.”

“Tối qua, tôi vừa khéo đi qua phòng học đó, là Liễu Mạn gọi tôi lại nói
chuyện. Em ấy hỏi tôi về câu hỏi hóc búa trong đề thi thử môn ngữ văn, ví
dụ như xuất xứ điển cố của hai câu “Thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm”
(Áo xanh cổ đứng, lòng sầu hôm mai) trong bài “Đoản ca hành” của Tào
Tháo.”

Cảnh sát đang thẩm vấn tôi sao? Tôi thấy mình bị mất mặt nặng nề, hai
chân dính sát vào nhau, thật không ngờ lại có cảm giác mót tiểu.

“Ồ, chỉ có vậy thôi sao?”

“Đều là những câu hỏi về văn chương, em ấy hỏi chiếc thuyền lan chu
trong câu thơ “Đô môn trướng ẩm vô tự, lưu luyến xứ, lan chu thôi phát”
(Trướng thành đô, uống hoài không cớ; thương nhớ nơi nao; thuyền lan
giục giã lên đường) trong bài “Vũ lâm linh” của Liễu Vĩnh và chiếc thuyền
lan chu trong câu thơ “Kinh giải la thường, độc thượng lan chu” (Cởi nhẹ
xiêm là, bước xuống thuyền lan) dưới ngòi bút của Lý Thanh Chiếu có phải
cùng một con thuyền hay không?”

“Còn gì nữa không?”

Cảnh sát Hoàng Hải bình tĩnh chờ đợi tôi bổ sung, sự kiên nhẫn đáng sợ
này khiến tôi nhớ đến tư thế lúc chết của Liễu Mạn: “Còn có “Ðiền đầu
ngân bề” trong câu thơ “Ðiền đầu ngân bề kích tiết toái; Huyết sắc la quần
phiên tửu ô” (Vành lược bạc gãy tay nhịp gõ; Bức quần hồng hoen ố rượu
rơi) trong bài “Tì bà hành” của Bạch Cư Dị cần hiểu cụ thể như thế nào?
Hình như sau khi giải đáp ba câu hỏi này thì tôi rời khỏi đó.”

Thực ra, trong đầu tôi hiện lên hình ảnh “Huyết sắc la quần phiên tửu ô”
(Bức quần hồng hoen ố rượu rơi).

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.