HỒ SINH TỬ - Trang 157

Mẹ không... Vọng Nhi... mẹ không...”

Vọng Nhi thơm vào trán cô: “Mẹ ơi, mẹ yên tâm đi, bất luận xảy ra chuyện
gì, Vọng Nhi nhất định sẽ kiếm tiền để nuôi mẹ!”

Ngày hôm sau, Hà Thanh Ảnh sốt cao nằm trên giường, sau đó mới biết
hôm ấy đã xảy ra chuyện lớn.

Chính những người đồng nghiệp nói với cô - Tư Vọng lao đến chi nhánh
bưu điện nơi mẹ cậu làm việc, đúng lúc nhìn thấy giám đốc chi nhánh, đứa
bé mới 9 tuổi không biết lấy được sức lực ở đâu, đến thẳng bên cạnh bàn
tiếp tân, cầm một bàn tính ném thẳng vào ông ta...

Đầu ông ta đã nở hoa rồi.

Sau khi sự việc xảy ra, trước tiên Hà Thanh Ảnh phẫn nộ trách mắng con
trai, rồi lại cầm chổi lên đánh cho cậu một trận tơi tả, cuối cùng ôm cậu vào
lòng và thơm lấy thơm để: “Vọng Nhi, mẹ biết con yêu mẹ nhất! Cảm ơn
con! Nhưng không được làm những chuyện như vậy nữa!”

Cô không thể nào đi đến bưu điện làm việc nữa, bị ép phải nộp đơn nghỉ
việc, đã bị đập tan mất bát cơm mười mấy năm qua.

Không lâu sau, Cốc Thu Sa đột nhiên đến gõ cửa phòng, từ đó đã cướp đi
mất Vọng Nhi của cô. Vào đêm Noel, Hà Thanh Ảnh đứng trước tòa nhà
biệt thự đó, thẫn thờ đứng chờ suốt ba tiếng đồng hồ, đôi chân tê liệt mấy
lần liền, khuôn mặt cũng sắp bị đông cứng.

Ở một ô cửa sổ tầng 2 đột nhiên kéo rèm ra, gương mặt vẫn còn non nớt
của cậu bé trai hiện ra giống như u linh phản xạ ánh đèn, ai nhìn thấy cũng
đều không lạnh mà run.

Cô cuống quồng tháo chạy giống như nữ quỷ ẩn trốn vào mộ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.