HỒ SINH TỬ - Trang 17

Anh gật đầu không thể hiện chút cảm xúc gì, nhanh chóng dập điếu thuốc
mới hút được một nửa: “Tôi đi trước đây! Mấy ngày tới anh chắc không đi
đâu xa chứ?”

“Đúng vậy, tôi chỉ ở trong ký túc xá trường thôi, tháng sau là thi đại học
rồi, sao có thể rời xa các em học sinh được chứ?”

“Giữ liên lạc vào mọi lúc mọi nơi nhé, tạm biệt!”

Cảnh sát Hoàng Hải bước ra khỏi căn phòng như cơn gió thoảng, tôi nhìn
thấy gương mặt của chủ nhiệm giáo vụ ở hành lang bên ngoài cửa sổ, hắn
né tránh ánh mắt tôi, đi theo sau cảnh sát và cùng rời khỏi đó.

Tôi đã nói dối cảnh sát.

Mặc dù Liễu Mạn thích Thơ Mông lung, nhưng lại hiểu biết rất ít về thơ từ
cổ điển, sao có thể hỏi được “Ðiền đầu ngân bề kích tiết toái” chứ?

Tối qua, trong phòng tự học, em ấy đã nói với tôi: “Thầy Thân, em đã biết
được bí mật của cô ấy rồi.”

Lẽ nào lại có liên quan đến Câu lạc bộ thơ Chết (Dead Poets Society)?

Tim tôi đập điên cuồng, chỉ muốn nhanh chóng chạy trốn khỏi đây, tránh để
người khác nhìn thấy thì lại càng rắc rối, cô học sinh này khiến tôi xui xẻo
quá đủ rồi, thực sự hy vọng từ đêm nay cô ấy biến mất luôn khỏi cái thế
giới này.

Năm phút sau, cô nói ra hầu hết những việc mà chỉ những người đã chết
mới biết được, tôi nghĩ, dùng hai chữ “phù thủy” để hình dung thì cũng
không quá đáng.

“Có liên quan gì tới em?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.