HỒ SINH TỬ - Trang 174

Hà Thanh Ảnh nhìn thấy miếng vải đen trên cánh tay cô, Cốc Thu Sa cười
đau khổ: “Nhà tan người mất!”

“Sao lại như vậy được chứ?”

“Chị đang giả vờ làm thỏ trắng phải không?” Cốc Thu Sa nói một câu
không hề khách khí, “Tôi mới từ lễ truy điệu về, đã đốt bố tôi thành tro
rồi.”

“Tôi xin lỗi!”

Hà Thanh Ảnh chợt lùi lại một bước, nhìn chằm chằm vào Cốc Thu Sa.

“Trên người tôi mang theo vận khí đen của người chết, không nên lại gần
tôi!”

“Việc này... thực sự lấy làm tiếc, trước đây nhờ sự quan tâm của chị, trong
lòng tôi vẫn rất cảm kích, hay là chị lên nhà ngồi một lát?”

“Không cần đâu, tôi sợ làm phiền tới Vọng...”

Cốc Thu Sa vừa định nói ra hai chữ “Vọng Nhi”, lập tức liền đổi lại “Tư
Vọng.”

“Vừa mới hết giờ tan học một lúc, tôi cũng không biết thằng bé đã về nhà
hay chưa?”

“Chị Hà, có điều này tôi muốn nói với chị - mặc dù, con trai chị là một
thiên tài hiếm có, nhưng chị không cảm thấy nó rất kỳ lạ sao?”

“Tôi không hiểu chị đang nói gì. Vọng Nhi thực sự thông minh hơn hẳn
những đứa trẻ cùng trang lứa, nhưng trong mắt tôi, nó vẫn là một đứa trẻ
bình thường, trời lạnh thì vẫn cần phải mặc thêm áo, ốm bệnh thì phải đưa
đến bệnh viện, thích ăn đồ ăn do mẹ làm, chỉ như vậy mà thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.