HỒ SINH TỬ - Trang 176

“Đủ rồi!”

Hà Thanh Ảnh cuối cùng cũng lộ ra sự phẫn nộ, “Chị không cảm thấy
những lời này thật quá đáng sao?”

“Xin lỗi, chị là một người mẹ, nhưng tôi cũng là một phụ nữ, tôi thực sự là
muốn tốt cho chị, hy vọng chị có thể nghe theo những lời tôi nói, nếu
không thì... tạm biệt!”

Cốc Thu Sa đi thẳng luôn không buồn quay đầu lại, đứng bên kia đường
vẫy một chiếc xe taxi, sau khi trời tối mới trở về nhà của mình.

Là một nhà chung cư khá được, thuê năm nghìn tệ một tháng. Cô vẫn còn
cất giữ một chút tiền, sau khi xảy ra chuyện, bèn bán những đồ trang sức
châu ngọc, chúng có thể giúp cô không phải lo cơm ăn áo mặc.

Khi vừa mới bước vào cửa, cởi giày ra, liền nghe thấy thứ âm thanh dồn
dập, trong khoảnh khắc định quay đầu lại, phía sau lưng - ở vị trí trái tim
liền lạnh toát.

Tiếp đến là nỗi đau đớn thấu xương, hình như có một vật thể nào đó rất
cứng, không kịp giãy giụa và kêu thét, tim đã bị đâm rách.

Trong cuộc đời 36 năm của Cốc Thu Sa, thứ cuối cùng mà mắt cô có thể
nhìn thấy, chính là ảnh chụp chung của cô với Tư Vọng treo trên tường.

“Sau khi bạn giết người, tất cả sẽ thay đổi. Cuộc sống của bạn từ đó sẽ thay
đổi, thời gian còn lại của bạn sẽ phải sống trong sự lo lắng sợ hãi.”

Năm 1995, cô và Thân Minh nằm trên giường xem một cuốn phim video,
một tháng sau, anh chết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.