HỒ SINH TỬ - Trang 175

Nhưng, qua ánh mắt lúc Hà Thanh Ảnh nói những câu này, Cốc Thu Sa
đoán định cô ấy đang nói dối.

“Chị có tin không? Con người sau khi chết có thể có kiếp sau.”

“Chị Cốc, chị đang nói gì vậy?”

“Có lẽ mỗi đứa bé khi vừa mới sinh ra, đều lưu lại ký ức ở kiếp trước, bất
luận là bình an hạnh phúc đến cuối đời, hay là trắc trở mất mạng oan, hoặc
là bị qua đời từ lúc còn trẻ. Tất cả những ký ức tốt đẹp, bi thương, mâu
thuẫn, bất lực, đau khổ đều sẽ quẩn quanh trong não của đứa bé - đây là lý
do mà chúng thường khóc cả đêm. Sau đó dần dần lãng quên, cho đến khi
không nhớ được một chút gì nữa, đại não hoàn toàn trở nên trống rỗng, trở
thành một trẻ nhỏ.” Cốc Thu Sa nhìn lên ô cửa sổ đó, trong não toàn là
khuôn mặt của một người khác, vào buổi chiều tối lần đầu tiên gặp anh ấy,
“Có lẽ rất nhiều năm sau ở cuối con đường nhỏ, vô tình gặp người đàn ông
ở kiếp trước đó, chợt quay đầu lại như đã từng quen biết nhau, nhưng lại đã
xa cách cả một luân hồi.”

Cô không biết thứ tâm trạng ấy đến từ đâu, thật không ngờ lại nói bao nhiêu
câu văn vẻ như vậy.

Hà Thanh Ảnh dường như bị xúc động, cúi đầu lẩm bẩm: “Nhưng con
người luôn cần phải quên đi hay là quên đi thì càng tốt hơn?”

“Chị có quen biết một người tên gọi Tiểu Chi không?”

Đây là cái tên Tư Vọng đã lẩm bẩm trong lúc cậu đang nằm mơ, Hà Thanh
Ảnh ngơ ngác lắc đầu: “Tôi không biết.”

“Nếu như vậy thì chị cũng không phát hiện ra được bí mật của nó, vậy thì
chị phải cẩn thận đấy! Trên người đứa bé này mang theo lời nguyền, sẽ
khiến cho tất cả những ai ở bên cạnh nó gặp phải điều không may, ví dụ
như cả gia đình tôi, ví dụ chồng tôi, còn cả chị nữa...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.