HỒ SINH TỬ - Trang 215

Bà ngoại trở thành người thân duy nhất của tôi, tôi không thể mang họ của
người đàn ông đó nữa, bà ngoại đến phòng tư pháp sửa lại cho tôi tên Thân
Minh.”

“Đây cũng là điều tôi cảm thấy kỳ lạ khi xem hồ sơ của anh.”

“Bà ngoại không có trình độ văn hóa, đi làm người giúp việc cho người ta,
thường sống ở nhà họ Đông. Anh biết đường An Tức không? Từ năm lớp 1
đến lớp 3, tôi và bà sống ở tầng hầm, chật chội tối tăm ướt át, chuột chạy tứ
tung. Tôi lớn lên như một cô hồn, chứ không nho nhã như bây giờ, lúc đó
hôm nào tôi cũng đánh nhau, bọn trẻ con hợp sức bắt nạt tôi, ném đá kéo
quần tôi, thậm chí còn đổ nước tiểu vào mặt tôi. Lần nào tôi cũng phản
kháng rất kịch liệt, cuối cùng bị đánh mặt mày thâm tím, về nhà khiến bà
đau lòng, bôi cho nước sát trùng chẳng có tí tác dụng gì. Cuối cùng thì
không ai đánh thắng tôi, bọn chúng nhìn thấy tôi là chạy mất dép, những
người đó đều nói tôi sẽ thành tên lưu manh, thậm chí thành tội phạm giết
người giống bố tôi. Nhưng thành tích học tập của tôi rất xuất sắc, chỉ với
mấy quyển sách rách nát, bút bi nhà họ Đông dùng thừa, tôi đã đỗ vào
trường chuyên cấp 3 Nam Minh. Sau khi tốt nghiệp đại học, bà làm người
giúp việc cho một nhà giàu, còn tôi chuyển đến sống trong ký túc xá của
trường.”

“Thân Minh, tôi có thể đồng tình với anh, nhưng không thể thay đổi cách
nghĩ về vụ án.”

“Tôi muốn nói với anh rằng, tên khốn đó, tuy đã bị xử bắn thành tro tàn rồi,
nhưng hắn luôn sống trong tim tôi, thỉnh thoảng lại xuất hiện trong ác
mộng, với cái bóng đen say xỉn, tiếng bước chân của đôi giày sắt, đang
bước lại gần tôi...”

Người mới làm bố như Hoàng Hải nghe thấy những điều này cảm thấy đau
lòng: “Đừng nói nữa!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.