HỒ SINH TỬ - Trang 216

“Để tôi nói hết! Mấy ngày giam tôi tại đây, đêm nào tôi cũng mơ thấy hắn -
bộ mặt bẩn thỉu, càng lúc càng gần mũi tôi, sau đó bóp cổ tôi, hắn ta muốn
đến báo thù cho mình, nếu tôi không báo cảnh sát, mẹ tôi chỉ chết như một
người bệnh bình thường, hắn ta sao có thể bị tội tử hình chứ? Mỗi lần tỉnh
dậy tôi đều như sống lại sau khi bị bóp chết!”

“Ác mộng như vậy, với một cảnh sát, tôi cũng từng có, mơ thấy tội phạm
từng bị tôi bắn chết.”

Hoàng Hải chỉ muốn tự bạt tai mình, tại sao lại dốc ruột gan trước mặt tội
phạm chứ?

Bỗng nhiên, tay của Thân Minh giơ qua lan can sắt, nắm lấy ống tay áo của
Hoàng Hải, gượng người đứng dậy nói: “Đêm qua, tôi mơ thấy tôi chết, bị
một nhát dao đâm từ sau lưng mà chết, sau đó biến thành một đứa bé.”

Mười hai năm sau, trán Hoàng Hải thêm vô số nếp nhăn, anh nhìn biểu đồ
quan hệ vẽ bằng mực đỏ trên tường, nổi bật ở giữa là hai chữ “Thân Minh”,
liền vẽ thêm một đường kẻ đỏ ở dưới, trực tiếp chỉ đến một cái tên khác: Tư
Vọng.

Chương 6

Năm 2007, Tư Vọng được vào trường trung học Mùng 1 tháng 5.

Năm đó, Hà Thanh Ảnh có dự cảm không hay, có lẽ là do là năm bản mệnh
của con trai, nên cô quyết tâm dành nhiều thời gian cạnh con. Cách tốt nhất
là tự mở một cửa hàng nhỏ, để Tư Vọng thường xuyên đến quán. Tài khoản
ngân hàng của cô còn khoảng mười vạn tệ, là khoản thừa lại từ năm nhà họ
Cốc đền bù nuôi Vọng Nhi.

Nghỉ hè, với sự giúp đỡ của cảnh sát Hoàng Hải, Hà Thanh Ảnh thuê được
nhà mở một hiệu sách nhỏ, địa điểm là ở đối diện với trường cấp 2 Mùng 1

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.