HỒ SINH TỬ - Trang 274

chết nhận được hết những lời chúc phúc, cũng có thể đem lại sự bình an
cho người sống. Đây là tác dụng duy nhất của khu Ma nữ đối với bọn tôi.”

“Đúng vậy, tôi cũng bị giết chết ở chính nơi đó.”

Mã Lực vô tình bị chìm vào chuyện cũ: “Thầy với vai trò là thầy giáo chủ
nhiệm, ngày nào cũng đến phòng ký túc xá của tôi. Trên đầu giường tôi
chất đầy sách, các loại sách giáo trình bồi dưỡng, còn có cả cuốn “Truyện
kể về Einstein”. Tối muộn sau khi tắt đèn, tôi thường đến phòng thầy, hào
hứng bàn luận về thuyết tương đối và khởi nguồn của vũ trụ, nói đến dải
Ngân Hà mênh mang, có bao nhiêu hố đen, hố trắng, hố côn trùng, sao
Trung tử, các vì sao, vật chất tối, năng lượng tối...”

“Ừm, lúc đó, tôi cảm thấy cậu là một học sinh rất kỳ lạ. Mấy tháng trước
khi thi đại học, cậu ôn tập không kể ngày đêm, thường xuyên tìm thầy
Trương Minh Tùng để học thêm - nguyện vọng đầu tiên của cậu là vào
được trường Đại học Thanh Hoa, ngôi trường đó không phải là trường mà
người bình thường có thể vào học được. Thầy Trương tốt nghiệp từ Thanh
Hoa ra, là nhà giáo ưu tú nổi tiếng trong toàn thành phố. Một buổi tối trong
phòng tự học, cậu đã khóc thầm, tôi hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì? Cậu chỉ
nói một câu - em không muốn đến “Câu lạc bộ thơ Chết” nữa.

“Im miệng!”

Mã Lực gần như muốn bịt chặt miệng Tư Vọng lại.

“Tôi là Thân Minh, mười sáu năm nay, tôi vẫn luôn đè lên vai cậu thiếu
niên này, tôi đang nhìn cậu.”

Lại là một tiếng bắn pháo hoa và khói bay lên, cậu thiếu niên Tư Vọng
giống như một con chó săn, đang trừng mắt nhìn Mã Lực, khiến cho người
đàn ông 34 này sợ hãi cúi đầu: “Đừng có nhìn tôi! Tôi đã không còn là cậu
thiếu niên Mã Lực 18 tuổi nữa, nhưng thầy thì vẫn là thầy Thân Minh - tôi
thực sự ngưỡng mộ thầy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.