HỒ SINH TỬ - Trang 343

“Trò Tư Vọng, cô hỏi em một câu này - tại sao em không gọi cô là cô giáo
Âu Dương, lần nào em đều chỉ nói “cô”, nghe rất thiếu lễ độ đấy.”

“Xin lỗi, Tiểu Chi.”

Tiểu... Chi...

“Người nên nói xin lỗi là cô mới đúng! Em là một đứa trẻ đặc biệt, tất
nhiên cách diễn đạt và giao tiếp của em cũng khác với người thường, sao cô
có thể ép buộc em nói theo thói quen của người thường được. Chưa biết
chừng trong mắt em, cái gọi là “tôn sư trọng đạo” chẳng qua chỉ là những
lời lẽ hoa mỹ giả dối mà thôi.”

Đã đến bến tàu điện ngầm, mặt đất đã phủ một lớp tuyết mỏng, cậu thiếu
niên vẫy tay nói: “Đi đường cẩn thận!”

“Cảm ơn em, Tư Vọng!”

Nếu Tư Vọng đã không gọi cô là “cô” thì cô cũng lược bớt đi từ “trò”.

Chương 10

Học kỳ thứ hai của lớp 10.

Trương Minh Tùng đã gần 50 tuổi, mái tóc lưa thưa trông có vẻ đứng tuổi,
có người nói ông ta là một gã trai lăng nhăng, quan hệ với rất nhiều phụ nữ
nhưng không muốn chịu trách nhiệm, không muốn bị nhà tù hôn nhân ràng
buộc mà thôi.

Mỗi buổi sáng, thầy Trương đều đến trường, quét dọn văn phòng sạch bóng
không còn hạt bụi, rồi lại ra sân vận động tập chạy giữ dáng. Ông ta đã ở
ngôi trường này hơn hai mươi năm rồi, biết rõ hình dạng của từng tấc đất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.