HỒ SINH TỬ - Trang 369

Tưởng tượng ra thi thể nằm giữa đống máu me của thầy Thân Minh, thân
xác 25 tuổi giờ rữa nát... cô không dám mở cửa.

Đúng 10 giờ.

Trèo lên được mặt đất của khu nhà xưởng hoang phế, cô nửa ngồi nửa quỳ,
mở túi giấy mang theo người, lôi ra một ít vàng mã màu trắng bạc, rồi
nhóm lên một đốm lửa. Người đang ngồi đốt những những đồ vàng mã
dành cho người âm ấy là một cô gái mặc váy trắng, mái tóc đen xõa xuống
che nửa gương mặt, những ngón tay mảnh dẻ cứ chốc chốc lại tiến gần vào
ngọn lửa. Cô không phải là Nhiếp Tiểu Sảnh trong “Sảnh Nữ u hồn”, cũng
không phải là ma nữ hay hồ ly tinh trong truyền thuyết, chỉ là trẻ đến mức
không khác gì yêu tinh - chẳng trách bạn học đều gọi cô là “Hiện thân của
thần tiên tỉ tỉ”. Thì ra, cô chưa từng lỗi hẹn, chỉ tiếc đã muộn mất mười bảy
năm mà thôi.

Ánh lửa nhuộm hồng gương mặt cô gái, cô cẩn thận vuốt phẳng nếp váy,
tránh bị lửa bén vào. Vài mẩu trò tàn bay liệng trước mắt, nước mắt từ má
cô lã chã rơi xuống ngọn lửa, phát ra những tiếng ì xèo của hơi nước bốc
lên.

Bỗng phía sau có tiếng động gì đó - ai đang khóc vậy?

Âu Dương Tiểu Chi quay ngoắt đầu lại, trong giây phút đó, cô thấy bóng
người đứng dậy từ lối ngầm đi vào khu Ma nữ, tựa như người chết sống lại.
Chàng thiếu niên 17 tuổi Tư Vọng.

Cô khẽ kêu lên một tiếng bi thảm tới mức làm cho tất cả u hồn dã quỷ ở
chốn hoang vu này phải sợ hãi lùi bước. Cô đưa ống tay áo lên bưng lấy
mặt: “Em... sao em lại ở đây?”

“Tiểu Chi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.