HỒ SINH TỬ - Trang 370

Đợt thi cuối kỳ của lớp 10 đã kết thúc từ tuần trước, chỉ còn một mình Tư
Vọng chưa rời trường. Cậu bước qua đám lửa đốt vàng mã, chậm rãi nhích
lại gần chiếc váy trắng của cô như thể muốn lột bỏ lớp da của yêu quái.

“Không được đụng vào tôi!”

Cậu túm chặt lấy đôi bờ vai đang giãy giụa của cô giáo: “Đừng sợ! Có tôi
đây rồi!”

“Tư Vọng, em điên rồi sao?” Cô lại một lần nữa ngẩng cao đầu, trở về với
dáng vẻ một giáo viên đang nghiêm khắc tra hỏi: “Đã nghỉ hè rồi, sao em
còn chưa về nhà? Nửa đêm đến đây làm gì?”

“Câu hỏi này, phải để em hỏi cô mới đúng.”

Cậu thiếu niên nhìn thẳng vào mắt cô, nước mắt chưa khô vẫn long lanh
trên khóe mi, cho tới tận khi đám lửa sau lưng cô tắt hẳn, chỉ còn lại tro tàn
màu vàng và đen.

“Đó không phải là việc của em, khi anh ấy chết, em vẫn còn chưa ra đời.”
Cô lại một lần nữa liều mạng giãy giụa: “Buông tay tôi ra!”

Tư Vọng giờ đã mạnh mẽ hơn rất nhiều, đôi bờ vai vững chãi không chút
suy suyển, năm đầu ngón tay như thép kẹp chặt lấy cổ tay cô: “Có còn nhớ
Câu lạc bộ thơ Chết không?”

Nghe được giọng nói trầm tĩnh của cậu, trái tim Tiểu Chi đập điên cuồng,
cô nhìn về phía cánh cửa đường hầm rồi quay lại lắc đầu: “Em đang nói về
bộ phim Mỹ kinh điển nào à?”

Khi cô còn học cấp 3, tại tòa nhà tổng hợp, thầy giáo ngữ văn Thân Minh
từng chiếu bộ phim này cho học trò xem, vì thế mà bị hiệu trưởng và chủ
nhiệm giáo vụ phê bình.

“Không chỉ có thế đâu, cô quên rồi ư?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.