HỒ SINH TỬ - Trang 371

Tư Vọng cất giọng trong trẻo ngâm: “Từ ngày mai, tôi sẽ làm một người
hạnh phúc/ Nuôi ngựa, đốn củi, ngao du khắp nơi/ Từ ngày mai, tôi sẽ để
tâm đến đồ ăn và rau củ/ Tôi có một căn nhà, bốn bề là biển lớn, xuân tới
hoa cười.”

Răng cô bắt đầu đánh vào nhau lập cập, đêm Thanh minh năm 1995, thầy
Thân Minh đã dắt cô cùng với Mã Lực, Liễu Mạn trèo tường ra khỏi
trường, tiến vào khu Ma nữ dưới lòng đất, ngâm vịnh những bài thơ của
Hải Tử.

Câu lạc bộ thơ Chết của thầy Thân Minh là như thế đấy, nó là bí mật của
bốn người bọn họ, đến cả vợ chưa cưới của thầy cũng không biết, lỡ như bị
lãnh đạo nhà trường phát hiện, ở cương vị chủ nhiệm, thầy rất có thể sẽ bị
đuổi việc.

Ý nghĩa của khu Ma nữ đối với bốn người bọn họ mà nói, không phải là
một chốn bí mật đáng sợ, mà là Câu lạc bộ thơ Chết.

Hai tháng sau, hai thành viên trong câu lạc bộ lần lượt liên tiếp qua đời,
một người chết trên đỉnh nóc thư viện, một người chết ở tầng hầm khu Ma
nữ.

“Khi đó, hai nhà thơ mà Câu lạc bộ thơ Chết thường xuyên ngâm vịnh nhất
chính là Hải Tử và Cố Thành, cả hai người này đều đã qua đời, một người
nằm trên đường ray xe lửa tự vẫn, người còn lại đã dùng rìu chém chết vợ
rồi sau đó tự sát trên một hòn đảo nhỏ ở Nam Thái Bình Dương.”

“Em đang ám chỉ cái chết của thầy Thân Minh năm đó ư?”

“Ngày 19 tháng 6 năm 1995, cô cũng ăn mặc như thế này.”

Cô cúi đầu nhìn xuống chiếc váy trắng của mình, rồi lại nhìn chằm chằm
vào mắt cậu: “Em... rốt cuộc em là ai?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.