HỒ SINH TỬ - Trang 373

“Câm miệng... không... dừng lại đi... xin cậu... đừng nói tiếp nữa... cầu xin
cậu...”

Cô bịt chặt tai, miệng không ngừng lắp bắp.

“Tiểu Chi, cũng vào tối này mười bảy năm trước, đúng 10 giờ, tôi đã đến,
nhưng lại chẳng thấy em đâu.” Tư Vọng buông cánh tay cô ra, khẽ vuốt tóc
cô, “Cái đêm trời mưa to bão lớn đó, rốt cuộc em... có tới hay không?”

Không cất nổi lời nào nữa, cô chỉ còn biết ra sức lắc đầu.

“Em không đến?” Cậu ngửi mùi hương trên tóc cô, “Được, tôi tin em.”

“Hãy để tôi đi!”

Chui ra khỏi khu nhà xưởng bẩn thỉu, vành trăng khuyết đã dần mờ nhạt,
thay vào đó là bầu trời sao mênh mang của khu ngoại ô, khiến người ta nhớ
lại mùa xuân của mười bảy năm trước, thầy giáo Thân Minh cùng với đám
học trò ngồi trên bãi cỏ dại ngắm những vì sao rơi.

Bỗng nhiên, tà váy của Âu Dương Tiểu Chi lay mạnh, cô cố xông ra bên
ngoài, nhưng cổ tay lại bị Tư Vọng giữ chặt.

Cậu học sinh thở dốc, kéo cô giáo chạy như bay về bến tàu điện ngầm,
nhưng cuối cùng vẫn lỡ mất chuyến tàu cuối.

Tiểu Chi vẫy một chiếc taxi, Tư Vọng giữ chặt cửa xe không chịu buông,
ánh mắt cô run rẩy nhưng lời nói ra vẫn nghiêm khắc vô cùng: “Buông tay
ra! Để tôi về nhà!”

Ngày 19 tháng 6 năm 2012, 10 giờ 45 phút tối, cô ngồi trên chiếc taxi đi xa
dần, cách lớp cửa kính mờ mờ nhìn về phía bầu trời không một bóng sao,
trong đầu hiện lên khu Ma nữ mười bảy năm trước - trên mặt đất lạnh lẽo
âm u, thầy Thân Minh cùng các thành viên Câu lạc bộ thơ Chết ngồi xung
quanh vài cây nến trắng, tựa như đang tham gia nghi thức hiến tế cổ xưa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.