HỒ SINH TỬ - Trang 375

Tiểu Chi đứng ở cuối tàu, tách ra khỏi đám đông, nhìn về phía Tư Vọng
đứng cách đó hơn mười mét. Cậu nằm bò ra lan can ngắm dòng nước cuồn
cuộn chảy. Vô số hải âu chao liệng bên người. Bốn bề xung quanh nồng
đượm mùi muối mặn, cậu vươn tay ra che mắt, sau lưng lại nổi lên tiếng thì
thào của đám bạn học: “Đồ dở hơi!”

Tư Vọng tách mình ra khỏi các bạn, đến bên cạnh bóng dáng cô độc của
Tiểu Chi. Dưới ánh mặt trời, gương mặt trắng sứ của cô lấp lánh, bất chợt
khiến cho các cô giáo khác phải cảm thán thời gian sao quá vô tình.

“Lần đầu tiên em thấy biển có phải không?”

Cô vô thức hỏi khẽ, ánh mắt vẫn dính chặt vào làn nước biển đục ngầu.

“Đúng vậy, em giống như ếch ngồi đáy giếng vậy, mười bảy năm nay chưa
từng rời khỏi thành phố này, cũng chưa từng cảm thấy có gì phải tiếc nuối -
có lẽ ý nghĩa của du lịch chẳng qua chỉ là thêm một kiểu sống vào nếp sống
bình dị thường nhật mà thôi. Nhưng với người vẫn còn mang theo ký ức
của kiếp trước như em, thì đã trải qua hai cuộc đời, cũng coi như là một
cuộc du lịch lâu dài.”

Tiểu Chi hơi phản cảm với những lời nói ra vẻ bí ẩn huyễn hoặc này, cô
không nói tiếng nào quay đầu bỏ đi. Vài tiếng sau, du thuyền cập bến hải
đảo. Đó là một hòn đảo nhỏ đầy những làng chài cùng với một rặng núi cao
và bãi cát trắng muốt. Thầy và trò trọ tại nhà của các ngư dân. Thầy chủ
nhiệm Trương Minh Trùng dẫn đầu đội ngũ, con người đam mê nhiếp ảnh
ấy lia ống kính kỹ thuật số bấm chụp lia lịa, hầu như học sinh nào cũng
phải rơi vào ống kính của thầy, chỉ trừ Tư Vọng.

Thầy An dạy chính trị cứ như ruồi bâu chặt lấy Âu Dương Tiểu Chi, còn cô
thì vì phép lịch sự, cứ trả lời câu được câu chăng. Hiếm khi thấy cô mặc
chiếc váy hoa, gió biển thổi tung làn váy làm lộ ra đôi chân thon dài trắng
muốt khiến cho đám nam sinh phải lén nhìn, còn tụi nữ sinh thì lộ ra ánh
mắt ghen tị.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.