HỒ SINH TỬ - Trang 376

Chương trình du lịch hải đảo quanh đi quẩn lại cũng chỉ có vậy. Dù có biết
bơi hay không thì đám học trò cũng đều hớn hở mang đồ bơi xuống biển.
Sau một quá trình rèn luyện thân thể và cơ bắp, Tư Vọng trở nên nổi bật
hơn cả dưới ánh mặt trời, khiến cho đám nam sinh gầy guộc yếu ớt phải
xấu hổ, nữ sinh lớp khác đều đến bắt chuyện, nhưng cậu lạnh lùng từ chối
tất cả, một mình tìm vỏ sò trên bãi cát, đặt con ốc biển mà tương truyền có
thể qua nó nghe được tiếng sóng lên vành tai. Tiểu Chi không mang đồ bơi
theo, chỉ ngồi trò chuyện với mấy cô giáo khác làm bao người cảm thấy
tiếc rẻ. Gió chiều trên đảo thổi mát lạnh, quét đi khí nóng oi ả ban ngày,
nhiều người ăn hải sản xong bị đau bụng, kể cả Trương Minh Tùng và thầy
giáo An, hầu hết đều nằm bẹp trong phòng không chịu ra ngoài hoặc túm
năm tụm ba chơi bài ba cây.

Tiểu Chi hầu như không ăn gì cả, một mình dạo bước trong thôn chài,
xuyên qua những ngóc ngách vắng người rồi chui qua bụi cây rậm rạp đi ra
biển.

Trên biển mọc trăng vàng.

Cảnh tượng ấy khiến người ta mãi mãi chẳng thể quên, cô ngồi trên bãi cát,
ngước mắt lên nhìn biển trời xanh thẫm và vầng trăng vàng tròn vành vạnh.

Bỗng nhiên có người từ phía sau ôm chặt lấy eo cô, Tiểu Chi gào thét giãy
giụa, lại có một cánh tay khác mò lên. Cô dồn hết sức chống cự, thì ra là lũ
lưu manh bờ biển, có vẻ không phải là dân chài địa phương.

“Buông cô ấy ra!”

Một thiếu niên lao ra từ phía bụi cây, mặt trăng rọi sáng gương mặt Tư
Vọng, Tiểu Chi nhào tới bên cạnh cậu: “Cứu tôi với!”

Đối phương là bốn gã đàn ông, chúng cảnh cáo cậu đừng chuốc họa vào
thân. Tư Vọng chẳng nói chẳng rằng tập tức ra tay, mấy gã khốn kiếp máu
be bét. Tiểu Chi lo lắng cậu có một mình sẽ yếu thế, cô hét lên kêu cứu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.