HỒ SINH TỬ - Trang 390

Thân Mẫn đã lên lớp 11, gần đây cô đọc một cuốn sách rất cảm động có tên
là “Hình hài yêu dấu” của nữ tác giả người Mỹ. Cuốn sách khiến cho người
đọc phải rơi lệ. Câu chuyện kể về linh hồn của một cô bé sau khi chết cứ
luôn bay lượn ở chốn nhân gian, quan sát kẻ giết người và những người
thân trong gia đình mình. Bố cô đã không còn làm kiểm sát từ lâu rồi, hàng
ngày ở nhà vẫn cực kỳ nghiêm nghị. Có một chuyện Thân Mẫn không dám
nói cho bố biết, đó là cô đã yêu rồi.

Cậu con trai đó học ở một trường cấp 3 khác, từ trước tới giờ chưa bao giờ
thấy cậu mặc đồng phục, cậu cắt mái tóc trông rất ngầu, y như các ngôi sao
Hàn Quốc hay nhảy nhót trên ti vi. Cậu đã đổi đến vài chiếc di động
Iphone, nói chuyện cũng rất biết lấy lòng các cô nữ sinh chưa hiểu chuyện
đời. Tóm lại, theo cách nói hiện đại bây giờ là, chẳng qua cũng là loại chỉ
cần vài câu là xin được số điện thoại, ăn vài bữa cơm là có thể lừa lên
giường - May mà Thân Mẫn chưa đi đến bước này.

Hai đứa thường gặp nhau ở quán canh cay bên vệ đường, bên cạnh là
trường cấp 2 Mùng 1 tháng 5, đối diện là một tiệm sách nghèo nàn. Thân
Mẫn ăn mặc càng thêm xinh đẹp, mặc đồng phục cười tươi rói, mặt mày
xinh đẹp hớn hở.

Cuối tuần, hai người đi rạp xem phim Tết, buổi tối nắm tay nhau ra khỏi
rạp, cậu nam sinh cắn vào tai cô nữ sinh bảo: “Tiểu Mẫn mệt chưa? Chúng
mình tìm nhà nghỉ nào đó nghỉ ngơi chút xíu nha?”

Cô đã không còn là cô bé con nữa, lập tức đổi sắc mặt: “Không!”

“Được thôi, vậy em về nhà sớm đi, đừng để bố lo!”

“Tạm biệt!”

Thân Mẫn vẫn còn hơi lưu luyến, vẫy tay tạm biệt rồi bước lên xe bus.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.