HỒ SINH TỬ - Trang 429

phụ nữ lương thiện, thấy mẹ bơ vơ côi cút không nơi nương tựa liền nhận
mẹ làm con nuôi. Tuổi thơ của mẹ cũng có thể coi là may mắn, sống trong
ngôi nhà lớn trên đường An Tức cho đến năm 12 tuổi. Khúc ngoặt cuộc đời
cũng bắt đầu vào năm đó, mẹ nuôi của mẹ phát hiện bố nuôi có tình nhân ở
bên ngoài, bà nhảy sông tự vẫn, từ đó, chẳng còn ai bảo vệ mẹ nữa.

“Mẹ, ý mẹ là cái gã khốn kiếp Lộ Kính Nam đó...”

“Dùng từ khốn kiếp để hình dung thực sự là quá nhân từ rồi!”

“Chính mẹ đã giết ông ta?”

“Vọng Nhi, con đừng hỏi tiếp nữa!”

Cô gần như van vỉ cầu xin con trai, nhưng cậu chẳng hề suy suyển, Tư
Vọng tiếp tục thì thầm vào tai mẹ: “Đêm nay, con lại đi qua đường An Tức,
cùng với một số tư liệu mà cảnh sát Hoàng Hải giữ lại, phát hiện ra rằng vụ
án giết Lộ Kính Nam ít có khả năng do người bên ngoài xông vào gây án.
Tuy nhiên, khi đó thực sự có dấu vết của người trèo tường vào, còn có kính
cửa sổ bị người ta dùng gạch đập vỡ. Nhưng con phát hiện hầu hết mảnh
kính đều rơi ra bên ngoài, cũng có nghĩa là có người bên trong nhà đã đập
vỡ - đây chính là vấn đề mà cảnh sát đã tranh luận rất nhiều, dẫn đến việc
khó có thể đưa ra kết luận về vụ án. Thế nhưng, tuyệt không một ai nghĩ
được rằng con gái của nạn nhân, người duy nhất chứng kiến hiện trường và
cũng là người đầu tiên báo án lại chính là thủ phạm giết người.”

“Đấy chỉ là suy đoán của con thôi, con chẳng có bằng chứng gì hết, ai sẽ tin
một học sinh trung học cả ngày chỉ gây sự đánh nhau đây?”

“Mẹ, con sẽ không nói với bất cứ ai đâu! Vụ án giết người đó đã qua ba
mươi năm rồi, huống hồ người chết vốn là một kẻ độc ác khốn nạn, mà mẹ
năm đó chỉ mới là một cô bé.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.