HỒ SINH TỬ - Trang 436

“Nghe đây! Tao biết nếu bỏ giẻ ra khỏi miệng mày, mày sẽ gào lên gọi bảo
vệ, cho nên mày chỉ cần gật hoặc lắc đầu thôi là được rồi, nhưng cấm mày
nói dối!”

Trương Minh Tùng sợ hãi gật gật đầu, tối phương tiếp tục thẩm vấn: “Mày
là kẻ giết người hàng loạt, đúng hay sai?”

Ông thầy mãnh liệt lắc đầu, liền ăn ngay một cái tát.

“Căn nhà này dán đầy ký hiệu của hội tam điểm, mày tưởng mày là ai hả?
Tổng thống Mỹ chắc? Mày là tên biến thái nghiên cứu thuật phù thủy và dị
giáo phải không?”

Lại một lần nữa lắc đầu, lại một lần nổ đom đóm mắt.

“Ngày 19 tháng 6 năm 1995, chính mày đã giết Thân Minh, đúng hay sai?”

Trương Minh Tùng gần như nuốt nùi giẻ trong miệng mình vào, nổi hết cả
gân xanh lên lắc đầu.

“Vẫn nói dối à! Mười tám năm rồi, ta không thể đợi thêm được nữa. Đêm
nay, đã đến lúc rồi!” Viên kiểm sát già lại một lần nữa nhấc gậy lên, “Nếu
mày dùng dao thì tao dùng gậy, có lẽ sẽ nhân từ hơn chăng.”

Thực ra, dùng gậy giết người còn dã man hơn dùng dao nhiều.

Đúng vào lúc Thân Viện Triều vung gậy lên, Trương Minh Tùng nhắm mắt
lại, tựa như muốn buông xuôi, thì chuông cửa lại vang lên.

Cây gậy bị hạ xuống đất, Trương Minh Tùng thở hắt ra, tin chắc rằng mình
vẫn chưa rơi đầu.

Thân Viện Triều đứng im lìm như tượng, chuông cửa reo liên tiếp ba lần
ông mới lẳng lặng ra khỏi phòng ngủ, khuất sau cánh cửa đóng chặt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.