HỒ SINH TỬ - Trang 466

“Cậu bảo sao cơ? Linh hồn của Thân Minh vẫn còn? Thằng bé đó?”

Trương Minh Tùng mở to đôi mắt, Mã Lực bỗng phá lên cười điên cuồng:
“Đúng vậy, thầy ấy làm được thật rồi! Thật quá xuất sắc! Thầy ấy khiến
cho tất cả những kẻ vứt bỏ thầy ấy, hãm hại thầy ấy, làm cho thầy ấy tuyệt
vọng không chốn dung thân, đẩy thầy ấy vào chỗ chết, từng người từng
người một phải rơi xuống địa ngục.”

“Tư Vọng? Cậu đang nói đến nó à?”

Mã Lực cười không đáp, ngồi xổm xuống trước mặt người đàn ông 50 tuổi
đó: “Thầy Trương, hơn mười năm nay em vẫn luôn mơ một giấc mơ - đó
chính là được giết thầy.”

Mã Lực đứng dậy bước vào nhà bếp, tìm được một con dao sắc lẻm: “Thực
sự tôi rất hận bản thân mình, nếu có thể giết thầy sớm hơn một chút, hoặc
vạch mặt thầy cho bàn dân thiên hạ biết, thì sẽ không có thêm nhiều nam
sinh bị thầy hủy hoại giống như tôi. Giờ hối lại cũng đã muộn mất rồi, tôi
vốn tưởng chỉ cần vào được đại học danh tiếng thì dù có phải chịu tủi nhục
đến đâu cũng chẳng đáng là gì, thế nhưng, thực ra tôi đã đánh mất tất cả
rồi.” Lưỡi dao, lưỡi dao lạnh băng kề ngang cổ họng Trương Minh Tùng.
Những ngón tay Mã Lực run rẩy, chẳng thể nào cứa xuống được, dẫu rằng
cảnh tượng này, thậm chí cả hình ảnh sau khi giết người máu bắn tung tóe
ra bốn phía, đã lặp đi lặp lại vô số lần trong giấc mơ của anh ta.

Rốt cuộc, cảm giác hạ độc giết chết một người vẫn hoàn toàn khác việc tự
tay cầm dao giết người.

“Chết tiệt.”

Con dao rơi xuống đất, Mã Lực tự tát vào mặt mình, gần hai mươi năm đã
qua rồi mà sao càng ngày càng trở nên mềm yếu?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.