HỒ SINH TỬ - Trang 467

“Oắt con, đừng run tay, giết ta đi!” Không ngờ Trương Minh Tùng lại chủ
động van vỉ, “Học trò Tư Vọng của ta đã cầm theo tất cả chứng cứ, ngày
mai cả trường này sẽ biết, dù hiệu trưởng và phụ huynh có không tin thì
vẫn sẽ có người đi điều tra những nam sinh từng tốt nghiệp, đến lúc đó chỉ
cần có một người lên tiếng thừa nhận thôi, thì tất cả sẽ bại lộ hết.”

“Đúng thế, nếu tôi không phải là tội phạm giết người thì sớm đã chọc thủng
cái mặt nạ của ông rồi!”

“Bị cảnh sát bắt cũng chẳng sao, ta chỉ sợ bị nhà trường đuổi việc, sẽ giống
như thầy Thân Minh năm đó, bị tất cả mọi người vứt bỏ - hiệu trưởng, giáo
viên, học sinh, phụ huynh... ta là giáo viên dạy toán xuất sắc của trường cấp
3 Nam Minh, từng bồi dưỡng vô số học sinh ưu tú, còn cả mười mấy thủ
khoa tự nhiên toàn thành phố. Ta là ngôi sao sáng nhất của giới giáo dục
thành phố này, ai cũng cung kính trọng vọng ta, kể cả giám đốc sở và
trưởng phòng giáo dục quận cũng phải nghĩ đủ mọi cách để con họ được
học phụ đạo với ta.”

Mã Lực cắn rách cả môi, nhặt lại con dao lên: “Tôi hiểu rồi, Tư Vọng cũng
sớm đã biết rồi, nhược điểm của ông chính là - danh dự!”

“Nếu như phải mất đi danh dự và tôn nghiêm, bị người đời phỉ nhổ, thì
chẳng thà ta chết đi là xong, trần trụi đến thì cũng trần trụi ra đi... Nào, giết
ta đi! Cậu còn sợ gì nữa? Tất cả các cậu bé xinh đẹp đều nhát gan như con
gái thế sao?”

Cùng với những tiếng rống cuồng nộ khiêu khích của Trương Minh Tùng,
con dao sắc trên tay Mã Lực đã hoàn thành nhiệm vụ của nó.

Chương 11

Mùa xuân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.