HỒ SINH TỬ - Trang 468

Ẩn mình ở thị trấn nhỏ phía nam này có rất nhiều cái lợi, thứ nhất là không
khí trong lành khiến cho tâm trạng và sức khỏe tốt lên rất nhiều, dù vẫn
không thể nào hồi phục năng lực đàn ông; thứ hai là có thể tìm được công
việc sửa chữa điện máy ở một cửa tiệm nhỏ bên đường, đúng sở trường của
kỹ sư chuyên ngành điện tử; thứ ba là ở đây không thấy tờ lệnh truy nã nào,
trên đường hầu như chẳng thấy bóng dáng cảnh sát, nên chẳng phải lo bị
phát hiện.

Biết bao đêm khuya và sáng sớm, hắn bật dậy sau cơn ác mộng, luôn trông
thấy gương mặt 25 tuổi đẹp đẽ đoan chính, phong tư tót vời ấy, đôi mắt lấp
lánh ánh sáng của người con trai bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành tâm
điểm của đám đông. Lộ Trung Nhạc mơ thấy mình bị người đó cầm dao
đâm chết.

Máu từ khóe mắt túa ra, nhanh chóng thấm ướt tất cả quần áo, gục ngã trên
vệ đường, bị người ta vây quanh xem xét chỉ trỏ chẳng khác gì một con chó
hoang bị xe đâm chết.

Mỗi lần bừng tỉnh như thế hắn lại xông tới trước gương, nhìn vào khuôn
mặt hơn 40 tuổi của mình, nhìn những nếp nhăn trên trán và đuôi mắt, nhìn
vào mái tóc ngày một thưa dần và cả đôi mắt vằn đầy những tia máu.

Người đó tên là Thân Minh.

Lần đầu tiên Lộ Trung Nhạc gặp cậu ta, cả hai đều 15 tuổi. Trường chuyên
cấp 3 Nam Minh năm 1985 trong ký ức hắn vô cùng hoang vu, ngoài nhà
máy gang thép bên cạnh ra thì nơi đây gần như là một góc bị lãng quên của
thế giới. Chỉ có tòa nhà bộ môn toán và ký túc xá là mới được xây dựng.
Năm đó, người ta phải tranh giành nhau vỡ đầu chảy máu mới vào được
ngôi trường ấy. Lộ Trung Nhạc thành tích cấp 2 bình thường, nhờ bố mẹ
chạy chọt trên Bộ giáo dục, nộp thêm một khoản tiền tài trợ mới được nhét
vào Nam Minh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.