HỒ SINH TỬ - Trang 470

bệnh viện, bận tới bận lui cả một đêm liền, cuối cùng Thân Minh bị khâu
bảy mũi, về đến trường chỉ biết nói dối là không cẩn thận bị ngã mà thôi.

Tối hôm đó, Thân Minh nằm gối đầu lên đùi Lộ Trung Nhạc, đôi mắt trong
trẻo nhìn lên bầu trời đầy sao. Cậu ta nói từ nhỏ tới giờ chưa bao giờ có
một ngày vui vẻ, trong ký ức luôn luôn là những tháng năm bị người ta bắt
nạt, không có bạn nhỏ nào muốn chơi cùng, đến cả bút chì để làm bài tập
cũng là do bà ngoại xin ở chỗ chủ nhà mới có. Thi đỗ vào trường Nam
Minh, cậu ta mới có cơ hội được ăn thịt mỗi ngày. Cuối cùng, cậu ta lạnh
lùng nói một câu: “Không cam tâm cả đời này cứ thế mà qua đi.”

Trước kỳ thi đại học, Thân Minh cứ luôn mặt ủ mày chau, nguyện vọng
một của cậu ta là Đại học Bắc Kinh, phải đối đầu với hàng ngàn hàng vạn
kẻ cạnh tranh khác, chẳng nắm chắc một phần thắng nào.

Lộ Trung Nhạc còn lo trượt đại học hơn.

Một buổi tối tháng sáu, khu nhà xập xệ của dân lang thang đối diện trường
học bốc cháy, Lộ Trung Nhạc cùng các bạn học ra ngoài xem náo nhiệt,
không ngờ Thân Minh lại giống như kẻ điên xông thẳng vào đám cháy, sau
đó biến thành một ngọn đuốc quay trở ra, cứu được một đứa bé gái.

Lộ Trung Nhạc không hề biết rằng, không lâu trước đó, đứa bé gái ấy gần
như đã bị hắn hại chết.

Cuối cùng, Thân Minh giành được cơ hội được tiến cử vào trường Đại học
Bắc Kinh, trở thành người may mắn trong số hàng vạn người,

Sau kỳ thi đại học, cậu ta đến chốn xa xôi, Lộ Trung Nhạc ở lại thành phố
này học trường Đại học Khoa học Kỹ thuật. Buổi chiều chia tay trên đường
Nam Minh đầy lưu luyến, hai người ôm nhau khóc một trận thật lớn, Thân
Minh còn hát một bài, là “Tống biệt” của Lý Thúc Đồng:

“Bên ngoài đình, bên con đường cổ, cỏ xanh tới tận chân trời,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.