HỒ SINH TỬ - Trang 471

Gió đêm đưa tiếng sáo tàn, tịch dương núi xa mờ núi,

Chân trời góc biển, bạn tri âm phiêu dạt,

Một đấu rượu uống cạn niềm vui, đêm nay tiễn biệt.”

Đó là chuyện cũ hai mươi sáu năm về trước.

Giờ đây, Lộ Trung Nhạc là một tội phạm bị truy nã đang trốn chạy, ẩn mình
giữa đáy sâu biển người, hồi tưởng lại mới thấy, tất cả những thăng trầm
đời mình chẳng phải đều do người bạn tốt chết năm 25 tuổi đó ban cho cả
hay sao?

Nhưng lần này hắn đến nơi đây, là vì một người khác - cậu ta tên là Lộ Kế
Tông, năm nay 19 tuổi, là con đẻ của Lộ Trung Nhạc, đứa con duy nhất.

Đời này chắc chắn hắn không thể có thêm đứa con nào nữa.

Hắn ẩn mình trong thị trấn nhỏ phía nam này đã một năm, lúc nào cũng dõi
theo mẹ con Trần Hương Điềm và Lộ Kế Tông. Người phụ nữ hắn thích
năm đó giờ chẳng thể gặp lại được nữa, còn đứa nghiệt chủng mà suýt nữa
hắn giết bỏ đó giờ cứ lớn lên như cỏ dại mùa xuân - chết nỗi, vẻ bề ngoài
của nó hoàn toàn di truyền từ Lộ Trung Nhạc hắn.

Ngày nào Lộ Kế Tông cũng vô công rồi nghề, lúc thì ngồi xem phim người
lớn, lúc thì đến quán net chơi điện tử suốt đêm, bị đâm chém ác liệt trên
màn hình mấy chục nhát, cho đến khi bị mẹ kéo tai xách về. Cậu ta rất ít
khi trò chuyện với người khác, cũng chẳng có bạn bè - trừ những gã chiến
hữu cùng chơi điện tử.

Sẽ chẳng có cô gái nào thích cậu ta.

Cậu ta luôn cúi đầu, để lộ ra cái bớt xanh nhạt trên trán, ném ánh mắt lạnh
lùng về phía người khác, khiến cho họ phải e sợ. Có tối nọ, cậu ta đánh
DOTA ngoài quán, gã bên cạnh mắng cậu ta hai câu, rằng cậu ta là cái đồ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.