HỒ SINH TỬ - Trang 479

Bốn giờ chiều, cô mặc quần áo công sở rời khỏi trường học, ngồi tàu điện
vào khu phố cổ ở trung tâm thành phố, bên đường có đủ các cửa tiệm nhỏ
và hàng ăn. Chiều xuống, nơi này cực kỳ tấp nập vì dân cư xung quanh kéo
đến mua sắm và ăn uống.

Cô đến trước cửa một quán Điểm tâm huyện Sa, biển hiệu và mặt tiền cũng
tạm gọi là sạch sẽ, chưa đến giờ ăn tối nên mấy người bán hàng đang ngồi
buôn chuyện và chơi bài, cô ngồi xuống, gọi một bát vằn thắn.

Người bưng bát vằn thắn lên cho cô là một cậu thanh niên cao gầy, Âu
Dương Tiểu Chi đặt tiền lên mặt bàn rồi nói: “Nếu không bận thì ngồi
xuống nói chuyện chút đi.”

Đối phương ngẩn người một lát, hai má đỏ hồng ngượng nghịu, ngồi xuống
nói: “Cô, thì ra là cô ạ.”

“Sống ở đây có quen không?”

“Tốt ạ.”

Cậu con trai có vẻ chưa đầy 20 tuổi, trên trán có một cái bớt màu xanh
nhạt. Cậu ta mặc áo khoác bình thường, tóc bị dầu mỡ nhà bếp hun cho
bóng nhẫy, khí sắc và tinh thần đều rất tốt, chỉ có biểu cảm là hơi cổ quái,
dường như có nhiều điều muốn nói, ra đến đầu môi rồi lại nuốt vào.

“Này, cô xinh đẹp của cậu lại tới rồi à!” Có người đầu bếp trêu cậu chàng,
vỗ vào vai cậu rồi đi, “Nó rất thích chỗ này, ngày nào cũng sống rất vui vẻ,
cũng cố gắng làm việc lắm.”

“Kế Tông, thật mừng cho cháu.”

Cậu ta ngại ngùng gãi gãi đầu: “Trừ việc lĩnh hai ngàn tệ tiền lương hàng
tháng có hơi ít, thì tất cả đều rất vui, mọi người ở đây đối xử với cháu rất
tốt, cháu định làm thêm một hai năm nữa rồi tự kiếm tiền mở một cửa hàng
nhỏ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.