HỒ SINH TỬ - Trang 537

nghe thấy/ Nhưng trốn không được quên chẳng xong/ Đến cả mái tóc em
bên gối/ Cũng biến thành nỗi giày vò/ Dù em biết và anh cũng biết/ Nhưng
nước mắt cứ ào ạt thoát khỏi tim/ Hết giây phút này hết nụ cười này/ Uống
bát thuốc giải ấy/ Quên đi tất cả những nỗi cô liêu...”

Bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng thút thít khe khẽ, nhìn xuống mới thấy cậu
con trai 7 tuổi đang lệ ướt đầm mi.

“Vọng Nhi, sao con lại khóc?”

Cậu giãy giụa thoát ra khỏi vòng tay mẹ, trốn vào phòng ngủ khóa trái cửa.
Hà Thanh Ảnh móc chìa khóa ra mở cửa, thấy con trai đang nằm bò trước
bàn trang điểm, vùi mặt khóc nức nở.

Canh bà Mạnh?

Ba năm sau, khi cô đến nhà Cốc Thu Sa với tư cách là mẹ đẻ Tư Vọng, tình
cờ gặp lại Lộ Trung Nhạc, hai người bối rối nhìn đối phương, nhưng chẳng
hề nói với nhau một câu nào.

Dù cô kiên quyết phản đối việc Tư Vọng đến nhà họ Cốc làm con nuôi,
nhưng cuối cùng, vì cuộc sống bức bách, vì muốn Tư Vọng tránh được sự
quấy nhiễu của bọn cho vay nặng lãi để có thể bình an trưởng thành, cô
đành nén đau gửi con đến bên cạnh kẻ đáng sợ nhất.

Lộ Trung Nhạc âm thầm đến tìm cô, gã đàn ông ủ dột này chẳng thể nào
khôi phục lại bộ dạng năm xưa nữa. Hắn nói chuyện trên đường An Tức đã
qua hơn hai mươi năm rồi, hắn sẽ không dựa vào đó để uy hiếp cô nữa,
huống hồ hắn chẳng có chút dục vọng nào với phụ nữ nữa rồi, hy vọng hai
bên sẽ không gây bất lợi gì cho nhau nữa.

Nhưng hắn không hề biết rằng năm 1995, kẻ giết chết Thân Minh, chính là
Hà Thanh Ảnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.