HỒ SINH TỬ - Trang 82

hồng đỏ cắm vào một đầu lâu xương trắng, mặc dù bị đám bụi dày làm cho
nó tối hẳn đi, nhưng vẫn có thể chắc chắn được màu sắc ban đầu của nó.

Tư Vọng ở bên cạnh nói một câu: “Chiếc xe này đã ở đây hai năm rồi, hồi
học lớp 1, trên đường ông nội đưa cháu về nhà đã thấy nó rồi.”

Nói một cách nghiêm túc, đây chỉ là thi thể của một chiếc xe ô tô.

Mùa thu, cảnh bên sông trở nên tiêu điều xơ xác, chiếc xe vẫn dừng ở đó,
giống như người chết dần dần trở nên thối rữa. Đột nhiên, hình như có ai đó
đang gọi một cái tên nào đó.

Cốc Thu Sa hoảng loạn quay người lại nhưng không nhìn thấy ai cả, ngay
cả bóng ma cũng chẳng thấy. Cô càng lúc càng đến gần chiếc xe này, tin
chắc cửa sổ xe cũng đã bị đóng chặt, cũng không thấy dấu vết bị mở ra, bởi
vì tay nắm ở cửa xe tích tụ lớp bụi dày. Cô bạo dạn ghé tai vào cửa sổ xe,
tim đập nhanh một cách đáng sợ. Cô run rẩy nhìn xung quanh, một vùng
đất hoang vắng tĩnh mịch, một bên là sông Tô Châu, một bên là bức tường
vây quanh của công xưởng.

Còn có một đứa bé trai cổ quái.

Hoàng hôn, 5 giờ đúng.

Vẫn không có một ai đi qua.

Cô nhoài người lên phía tấm kính chắn gió của chiếc xe, cố gắng nhìn vào
ghế ngồi điều khiển xe - chỗ ngồi trống không và đầy những đồ tạp vặt.
Giấy báo và bát giấy ăn mì, trên ghế dựa còn có mấy vết bẩn ghê người.
Cửa sổ xe màu đen, từ ngoài nhìn vào không thấy được bên trong.

Cô ngửi thấy một mùi hôi thối.

Mùi vị hôi thối này rất quái lạ, khiến cho người ta sợ hãi đến lạnh sống
lưng...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.