HỒ SƠ MỘT ĐIỆP VIÊN - Trang 44

rơi vương vãi.

Hai người mặc quần áo cho người chết như ở cửa hiệu thợ may người ta

mặc cho những chiếc Mannequin. Xong việc người ta vác ông Bouvet ra
phòng khách và đặt lên một chiếc ghế.

— Bà đã kéo dây mở cửa mấy lần trong đêm qua?
— Một người thuê nhà trở về sau khi tôi đã đi ngủ.
— Tôi hỏi bà đã kéo dây mở cửa mấy lần kia.
— Một lần.
— Bà có tin chắc không?
Bà nhìn ông Bouvet đang ngồi trên ghế để chờ chụp ảnh và không đủ

can đảm để nói dối.

— Tôi không tin chắc lắm. Đêm hôm qua tôi rất mệt. Trời quá nóng nực.

Tôi nằm mơ. Tôi đã kéo dây mở cửa rồi đi ngủ lại, một lát sau thức giấc, tôi
mới thấy giờ...

— Giờ gì?
— Tôi muốn nói là trước đó ông Francis chưa về.
— Và bà lại kéo dây mở cửa lần nữa, đúng không?
— Tôi không nhớ. Tôi cố gắng nhớ lại. Tôi đã làm việc một cách máy

móc. Cái đó đã trở thành một thói quen.

— Ông ta ở đâu?
— Ông Francis ư? Trên lầu năm, căn hộ bên trái.
Người ta cử một người lên gặp người nhạc công.
— Bà có thấy đồ đạc trong phòng này có xê dịch so với hôm qua không?
— Có xê dịch.
Bà nhìn xung quanh với vẻ lo ngại, tránh không nhìn ông Bouvet như

ông đang còn sống. Cái đó tạo nên một hình ảnh ma quái khiến bà muốn bỏ
đi.

— Bà nhìn kỹ đồ gỗ xem.
— Tôi cho rằng người ta đã lục soát những tranh ảnh.
Cả bà cũng không tin chắc lắm. Bà không biết gì cả. Ánh nắng tràn qua

các ô cửa sổ soi vào mặt bà như trước đây bà dọn dẹp trong phòng, và bất
chợt bà ôm mặt khóc nức nở. Người cảnh sát vỗ vai bà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.