HỒ SƠ MỘT ĐIỆP VIÊN - Trang 42

xuống vì quên chìa khoá. Bà lại chạy lên, tra chìa vào ổ và thắc mắc không
biết tối hôm qua bà có khoá cửa phòng hay không vì hôm nay vừa tra chìa
vào ổ là cửa đã bật mở.

Bà vào phòng khách mà không nhìn xung quanh và cảm thấy căn hộ đã

có một sự thay đổi nào đó. Xác của ông Bouvet vẫn nằm trên giường nhưng
bà tin chắc là ông không nằm trong tư thế cũ nữa. Ông ấy không thể cử
động được. Một người nào đó đã tới đây. Hắn đã động vào chiếc giường.
Có những chiếc lông từ trong gối rơi ra. Bà quay lại thấy những tờ giấy
niêm phong đã bị xé rách.

Người ta đã mở tủ, mở các ngăn kéo.
Và bà cảm thấy ở đây không an toàn nữa. Bà chạy ra hành lang và gọi:
— Bà Sardot!... Bà Sardot!...
Bà quên mất lúc này mới sáu giờ sáng và gia đình Sardot hãy còn ngủ.
— Bà Sardot!...Tôi đây!... Ra đây ngay!... Bà hay chồng bà cũng được...
Đó là người chồng ra mở cửa sau khi mặc thêm chiếc quần dài, nhưng đi

chân đất.

— Có kẻ nào đó đã vào nhà ông Bouvet.
Người vợ ra theo sau đó là đứa con trai có vẻ là người lớn trong bộ

pyjama.

— Kẻ nào đó đã xé giấy niêm phong và động vào chiếc giường.
Mọi người vào trong căn hộ vừa đáng kính vừa rùng rợn.
— Cần phải báo cho cảnh sát.
Trong nhà không ai có máy điện thoại.
— Ông có thể chạy đi gọi nhờ được không, ông Sardot?
Người chồng vội vàng mặc thêm quần áo, đội chiếc mũ cát-két lên đầu

và ra đi trong khi đó người vợ cố dỗ dành đứa con đi ngủ lại.

— Bà có gài các thanh gài không?
— Tôi cho rằng tốt nhất là không được động vào vật gì cả.
Bà Jeanne cảm thấy mình có lỗi. Nhớ lại cái đêm xấu vừa trải qua, bà

cho rằng mình đã hai lần giật giây để mở cửa cho người nhạc công.

— Bà ở lại đây một lúc chứ?
Bà lên lầu năm đánh thức người chơi phong cầm rồi nói qua cánh cửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.