HỒ SƠ MỘT ĐIỆP VIÊN - Trang 53

— Ông uống đi, nếu ông muốn, ông Legalle, nhưng hãy nghe tôi. Rất

cần thiết, không phải chỉ đối với cảnh sát mà còn đối với nhiều người, là
biết rõ quá khứ của ông Bouvet. Rất có thể là ông ta có một cái tên khác, có
thể là nhiều tên khác nữa. Hiện giờ ông là người mà ông ta chuyện trò nhiều
nhất. Ông vẫn nghe tôi nói đấy chứ? Đây không phải là phản bội. Trước hết
vì ông ta đã qua đời. Sau đó, chúng tôi không tố cáo ông. Điều quan trọng
là phải biết rõ ông ta là ai.

— Tại sao?
— Vì ông ta có vợ, có một người con gái, có những cổ đông, có tiền và

có những dự định trong công việc. Ông ta có nói chuyện về vợ con với ông
không?

— Có thể.
— Nói như thế nào?
— Ông ấy nói bóng gió về một “kẻ quấy rầy”. Tôi cho rằng đấy là vợ

ông ấy.

— Thế còn người con gái thì sao?
— Ông ấy hỏi tôi có con không. Tôi trả lời rằng tôi không biết. Người ta

không thể nào biết được, đúng không?

— Và ông ta nói thế nào?
— Cái đó chẳng đáp ứng được gì cho câu hỏi.
— Vậy ông kết luận ra sao?
— Tất cả.
— Tất cả những gì?
— Tôi cho rằng ông ấy đã có một con tàu và ông ấy đã sống trên tàu. Tôi

không biết danh từ, nhưng tôi thấy ông ấy có một cái nhìn đặc biệt những
chiếc xà lan trên sông.

— Ông cho rằng ông ta không sung sướng ư?
Một sự ngạc nhiên thể hiện trong cặp mắt của Legalle.
— Tại sao?
— Chẳng phải ông ấy đã luyến tiếc cuộc sống cũ của mình đó sao?
Tốt hơn cả là uống. Và lúc này một tia nắng mặt trời đã rọi vào mặt ông

già làm ông phải lim dim cặp mắt quen nhìn ban đêm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.