chịu nổi lên trong chốc lát.
Ông già mặc áo veston màu sáng đang mở một hộp bìa cứng đựng tranh
ảnh đặt trên lan can bằng đá bên bờ sông để xem.
Anh sinh viên người Mỹ mặc áo kẻ ô vuông màu đỏ không có áo veston
bên ngoài.
Bà bán sách cũ ngồi trên một chiếc ghế gấp đang nói chuyện liến thoắng
với ông khách mà không nhìn ông. Bà đang đan áo, sợi len đỏ luồn qua kẽ
tay bà.
Và khi mọi vật, vật nào vẫn ở nguyên chỗ ấy, thì ông già chết không kịp
nói lấy một lời, không kêu rên, không run rẩy trong khi mắt đang xem tranh
ảnh, tai đang nghe bà bán hàng nói chuyện, những con chim sẻ ríu ríu,
những chiếc xe taxi bóp còi khi đi ngang đường.
Hẳn là ông già đã chết đứng, tì tay vào lan can, không có điều gì ngạc
nhiên trong cặp mắt xanh. Ông lảo đảo rồi ngã vật xuống vỉa hè làm rơi hộp
bìa cứng, tranh ảnh rải rác quanh người.
Người phụ nữ vội đặt cuộn len màu đỏ xuống rồi đứng lên la lớn:
— Ông Bouvet!
Còn có những người bán sách cũ khác, người thì đang ngồi trên ghế gấp,
người thì đang lúi húi xếp lại những cuốn sách vì lúc ấy mới mười giờ rưỡi
sáng. Người ta biết giờ giấc khi nhìn hai chiếc kim đen trên mặt chiếc đồng
hồ lớn treo ở giữa cầu.
— Ông Hamelin! Lại đây nhanh lên!
Đó là người chủ một quán sách cũ ở cạnh đó, người có bộ ria rậm và
mặc một chiếc áo blouse màu xám. Người sinh viên có chiếc mấy ảnh Leika
đã chụp được ông già nằm giữa những tấm ảnh của tỉnh Epinal
.
— Ông Hamelin, tôi không dám động vào ông cụ. Ông tới xem sao...
Thật là lạ lùng khi bỗng nhiên họ sợ ông già, người mà họ biết rất rõ từ
lâu đã như là người thân của họ. Chuyện đó có lẽ vì ông già không có gì là
vẻ của người chết, kể cả người đang đau ốm nữa. Mắt ông vẫn bình thản và
khi xem ảnh thì đôi môi mỏng của ông vẫn mỉm cười. Ông không cười to
mà chỉ nhếch mép. Người ta nhận ra ông ở màu da trắng, một màu da trắng