HỒ SƠ MỘT ĐIỆP VIÊN - Trang 86

được. Có lần thấy tôi như vậy, bãi bỏ lệnh cấm của mình, cha tôi đành cho
tôi nằm cùng giường với mẹ tôi.

Liệu ông Bouvet còn sợ cái chết khi cư trú ở phố Toumelle không? Có lẽ

cái đó đã xảy ra khi, mặc dù sức khoẻ không tốt lắm, ông ta vẫn sống một
mình.

— Alô! Phòng Căn cước đấy ư? Thi hài ông René Bouvet còn ở chỗ các

anh không? Đã mang đi cách đây một tiếng đồng hồ rồi ư? Cảm ơn anh
Benoit.

Ông xin lỗi.
— Có lẽ các vị phải tới Viện Pháp y thôi. Ở đấy thì không tiện lắm.
— Tôi sẽ đến đó - Bà ta nói.
Bà ta hỏi thêm:
— Tôi có thể đến thăm căn hộ ấy được chứ?
— Đã dán giấy niêm phong rồi. Nếu bà muốn thì tôi sẽ cử một người đi

cùng. Bà muốn tới đó vào hôm nay ư?

— Nếu việc này không làm phiền ông.
Bà ta quay sang người đại diện pháp luật.
— Tôi nghĩ rằng lúc này ông có những việc thuộc về thủ tục cần làm,

đúng không?

Bà ta lại hỏi ông Giám đốc:
— Bà Marsh là người khó tính lắm ư?
— Ai nói với bà như vậy?
— Tôi đọc trên báo.
— Bà ta rất đẹp - Ông Giám đốc nói một cách không nhầm lẫn sau đó

khoát tay để khỏi phải nói tiếp - Bà muốn tới phố Toumelle trước ư?

— Nếu ông cho phép.
Ông Beaupere không có mặt ở đây, nếu không thì chắc chắn ông là

người được cử đi theo bà Lair. Lúc này ông ta đang ở trên phố Minage, sắp
sửa rẽ vào ngoại ô Saint Antoine, không lo ngại gì những trận gió cuốn rác
rưởi trên đường phố, sóng sông Seine va đập mạnh vào mạn tàu thuyền, báo
hiệu một trận bão sẽ tới.

— Anh không bận gì chứ, Jussiaume?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.